NẮNG SÀI GÒN Thơ của Đào Duy An
Posted by thinhanquangngai1 trên 07/10/2020
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHIÊM NGHIỆM TẬP THƠ CỦA ĐÀO DUY AN
Posted by thinhanquangngai1 trên 07/10/2020
Vừa qua Đào Duy An có gửi đến Trang TNQN tập thơ “CHIÊM NGHIỆM”
Xin trân trọng giới thiệu đến bạn đọc
Posted in Đào Duy An | Leave a Comment »
BẤT CHỌT MƯA PHÍA NÚI Thơ Nguyễn Tấn On
Posted by thinhanquangngai1 trên 05/10/2020
BẤT CHỢT MƯA PHÍA NUI
*Tặng bạn Phan Tử Nho
Bạn chở mặt trời qua đèo lên núi
Nắng lunh linh chạm phải sương mù
Mưa phía núi từng cơn trút lá
Rừng trơ xương lành lạnh cuối thu
Ở dưới biển thấy trời cao, cao quá
Lên núi rồi trời vẫn thăm thẳm cao
Nhưng gần lại dăm ba đứa bạn
Một người tình chẳng biết ra sao!
Bạn háo hức lên chơi với núi
Bỗng ngỡ ngàng – núi có tình nhân
Lủi thủi đau, ôm đàn nghêu ngao hát
Cõng nỗi buồn, xuống núi – lặng thinh.
Nguyễn Tấn On
Posted in Nguyễn Tấn On | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Lê Thanh Hùng
Posted by thinhanquangngai1 trên 06/04/2019
THÁNG HAI TRỜI TỐ BẤC
“Tháng giêng động dài …”
Em nhuộm nắng, tháng hai tố bấc
Sóng gọt bờ bãi vắng đìu hiu
Thuyền tránh tố, về đầy bến chật
Cứ ngóng trông cho gió trở chiều
*
Sao em mong một điều gì khác
Loanh quanh trong nắng chảy hoang chiều
Trên dốc cát, dấu ngày phai nhạt
Gió cuốn bong tình, gợn khát yêu
*
Dập dờn sóng, cơn giông nước lớn
Cuốn phăng bờ, ngập bãi, lay tình
Sao thấy một chút gì lợn cợn
Đâu mất rồi, những nét tươi xinh
*
Em bối rối trong chiều ngược gió
Áo tròn căng mộng tưởng xuân thì
Tháng hai nắng dường như để ngỏ
Sợi dây neo hờ hững hoài nghi
*
Dang tay với chiều rơi bổi hổi
Rợp trời trong vờ vĩnh nắng reo
Mặc cơn gió dật dờ thổi rối
Em bươn theo tiếng vọng mái chèo …
LỠ HẸN THÁNG BA
Trời sắp mưa, lòng ta ướt vội
Gió nam non, riu ríu bãi bờ
Biết chốn cũ, đâu xa mấy đỗi
Mà hẹn lần, hẹn lữa, bâng quơ
*
Tiếng sấm xa, vỡ òa giận dỗi
Váng vất tình, khê đọng bao năm
Có gì đâu, sao nghe tồi tội
Một tiếng đàn, lạc nhịp xa xăm …
*
Gió đang mùa tháng ba đến sớm
Tiếng lá khua, gõ nhịp nắng đi
Theo lối cũ, quanh co lởm chởm
Tiếng sóng xa, đổ vọng rầm rì
*
Cũng tầm này, nắng rong mùa cũ
Phố ngày xưa, ta đã có nhau
Trúc trắc làm chi, lời ẩn dụ
Thời gian nào, gấp khúc chênh chao
*
Rơi đâu đó, nỗi buồn tóc bạc
Trói hồn nhiên, đằng đẵng dấu tình
Sao quanh quất lối mòn khang khác
Giật mình nghe gãy đổ hư linh …
SÓNG XA
Góc mây trắng ngang trời xúng xính
Nắng vàng chiều, ngập bước chân êm
Biển Hòn Rơm, giật mình vờ vĩnh
Con sóng xa, úp mở quanh thềm
*
Em, sắc màu lung linh, trước biển
Dập dờn, trên con sóng lượn quanh
Như khách lạ, lơ ngơ hóng chuyện
Đăm đắm chiều, tím biếc biển xanh
*
Sao nhớ hoài, một thời trai trẻ
Biển mênh mông, sâu thẳm chân trời
Mãnh trăng khuyết, treo bờ quạnh quẽ
Đêm Hòn Rơm, hiu quạnh người ơi!
*
Xuồng lưới Rùng, buông dầm nằm ngủ
Chờ nước lên, sóng vỗ triều đêm
Gối lên lưới, loang hương ngày cũ
Loáng thoáng chập chờn, tan dịu êm
*
Nay trở lại, ngày xưa trở lại
Biển vẫn xanh trong biếc tầm nhìn
Vẫn con sóng thì thầm ru mãi
Chỉ tiếc là, lâu lắm bặt tin …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Bùi Minh Vũ
Posted by thinhanquangngai1 trên 06/04/2019
LÃO NGƯ KỲ TÂN
Kính dâng lên hương hồn cha tôi.
1
Lão ngư nhìn
còng gió lao xuống biển
Mất hút bọt trắng bập bùng
chôn cuộc đời
Vì những đôi mắt
Những đôi tay
những đói thèm cấm kỵ
thỉnh thoảng chạy vèo lên bờ
chẳng cắn bàn chân gân guốc chằng chịt
ngắm nắng chiều sắp chết
chiếc ghe nhọn đèo bòng lưới và cá trắng
có thể đè bẹp
trên những đụn cát câm
và đôi mắt già ngư hai ngôi sao vỡ.
2
Xúng xính áo quần mốc thích
Lão ngư nhìn biển lắc lư
trên ngọn sóng
Lắc lư cuộc đời trên biển
Như con còng gió ẩn mình
Đóng cuộc đời trên chiếc ghe
Nhốt cuộc đời trong chiếc mủng
Tóc chai hấp dẫn nắng vàng
Lão ngư bám biển cái nút áo
Bám vải
Những lần biển khiếm nhã
điên cơn sóng động
lão ngư vỗ vai mặt trời
mơ mờ đàn cá cơm đen sánh.
3
Khi bão bay bờ cát trắng
Mất dấu chân lão ngư
Như tuổi thơ chẳng còn mực tím
Ăn những chiếc ghe
Uống những lời thề
Ghìm giữ linh hồn thân xác thong dong
màu thời gian đụn bại
những con còng xanh xao vùi trong nước
Khói nhang trên những hàng dương
Những chiếc ghe ghẻ lạnh trên cơ thể của biển.
Lão ngư bập bềnh chiếc phao trắng
Phanh ngực áo mốc meo.
4
Lần em xăm đôi mắt cá
Tối sẫm biển
Chao đảo chiếc thuyền nan
lưới thủng
Lũ cá bỏ đi giang hồ
Lão ngư khóc tấm lưng trần say gió
Ngắm hạt cơm nguội
Bỏng đôi mắt
bỏng dạ dày
Đôi tay em thò đôi mắt cá
Thò vào vành tim hẹp
Thò rỗng không chiếc lép
Tiếng ho he xám xịt nửa linh hồn
5
Làng Kỳ Tân dựng Lăng Ông bao giờ
Hội về xa khơi bình yên mong chờ may mắn
Ông ơi
Cá ơi
Trắng những chiếc thuyền lấp kín những bàn chân cong veo
các em gánh thâu đêm
các anh ngắm nhìn mái tóc chưa kịp gội
Lão ngư mơ về hội
Cầu ngư
Những con cá há miệng
Ngậm phao chờ bàn tay chai sì.
6
Trên bầu trời dưới bầu bạn
Trên đầu xanh dưới chân xanh
đôi mắt xanh xứ sở
Chẳng hề vơi
Nợ nặng cuộc đời
Sống như bọt sóng
Tắc nghẽn con chữ
Hồn nhiên cơm ngày
Nói như sóng vỗ mạn thuyền
Cười như gió đẩy đưa ghe
Nhuộm da bằng nắng
Cắn biển khi đói
Lão ngư ngồi trên chiếc thuyền nan như trên ghế bành
Thú nhận chiếc lưỡi có nhiều xương không nước bọt.
7
Con cái chẳng ai có sách
Lão ngư không ký được tên mình
Thuộc làu dân ca
thuộc làu sấm chớp lạch luồng cá chạy
Trong ống sớ giấy tờ nhì nhằng hẩm hiu
Những tờ khai sinh vàng ố
Như giấc ngủ ban trưa của cá
Lão ngư quên ngày sinh ra
Trong tiếng đạn bay quen thuộc
8
Lão ngư bước vào nhà
Như bước vào tổ chim
một thanh củi vẽ ra cũng không thấy
Lửa cơm bằng lá liễu
Chẳng có nước máy
Khát nước giếng
Thèm nước giếng
Hồn nhiên nước giếng
Nước giếng có lửa đốt cháy những im lặng
Những thanh củi trong ký ức trôi
vật vờ dòng An Mô cạn kiệt.
9
Dòng sông bám biển
cát lấp đôi chân
nạo vét đôi mắt
mơ hồ ngày
Cửa Lở
chiếc ống thổi lửa
Mang ghe về người về
Tươi rói đôi mắt cá
Áo quần còn đẫm muối trắng tinh
Kỳ Tân ngoi lên ngôi nhà mới
Lao xao lão nhậu cá cơm cười.
10
Biển trùm mền cuộc đời
Chẳng có nét chữ trên cát
Chỉ có bàn chân chơi vơi cùng bóng nắng nung trưa
Bị cột như một gói bánh
Đôi mắt mong manh lão ngư xa mờ
Những ngày dài không có đêm
Những đêm dài không có ngày
Những ngôi sao xúc động lặng thinh trở về làng
bước ra bước vào
con sóng bận tâm nát tan trong biển
Đầu thai làm kiếp khác kiếp người
Chẳng có nấm mồ dương gian rộng lớn
Nấm mồ không có đất đai
Trú ẩn những con còng gió
Thảnh thơi sóng vỗ.
11
Gió trăng chưa hề phản bội
Gặm nhấm những hư hao
Neo đậu bến bờ
Trên những sợi tóc hôi chai và bạc trắng
Lão ngư ngủ trên cát ăn trên cát tù và trên cát
Đẻ những đứa con trên cát
dã tràng nhà
những tảng đá nước lắc lư
Trôi những câu dân ca lắc lư
Những chiếc vòng cầu hôn lắc lư
Gió trăng muôn thuở khạc nhổ lên những xúng xính và nhũng nhiễu
Chúng lau sạch những hạt lệ chờ mong của lão ngư
Hề một vợt
Hai vợt cá và nhiều không đếm nữa
chu du trong bộ ngực trần
gió trăng mơn trớn.
12
Những chiếc xe đời mới
trên cung trăng chưa nhập về
Lão ngư đi bằng
Đôi chân voi trên biển
Đôi tay quật gập ưu phiền
đồng ca trong cơn say nước lã
Hút chung
Ăn chung
Quên lãng những đám cưới chửa hoang
Bên hàng dương vô số lối vào âm u huyền nhiệm
13
Con đường bê tông xích lại những ngôi nhà
kỷ niệm rong rêu
Ngàn câu dân ca nằm sâu trong lòng đất ẩm ướt
Ông táo về trời
Chìa vôi về đất
Bả trầu đắng cay
Lão ngư bóp nát những con số
nghiêng ngã thuyền lèo
vắng hoe đường cát
bến bờ buồn hiu
phía bờ xa ngoại ô em
một xấp báo một nắm vé số một chiếc bàn chải và một họng nước bọt.
14
Đêm mờ biển đi xa
lỗ chân lông còn dính muối
Căn nhà không nền
ngôn ngữ méo mó
con còng chẳng thay càng
Chẳng đổi mắt
Trên lưng gánh gồng
có ai hỏi giấy tờ và chất vấn
chưa nhặt nội tạng kẻ lạ
lão ngư chờ đợi.
15
Còng gió lao xuống biển
bọt trắng bập bùng
Lão ngư nhìn bóng mình tròn
Ngẩng đầu trên sóng
Thăm thẳm mất còn
Xanh nhòa đôi mắt còng mất hút
Lão ngư ngủ đôi mắt mở
Giấc mơ bập bềnh trên biển những lâu đài.
BÙI MINH VŨ
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Hà Quảng
Posted by thinhanquangngai1 trên 06/04/2019
SANG NĂM CHÁU CÓ CHỒNG.
Tặng: Phương Nga
Mùa xuân này cháu có mối tình duyên
Giọt mưa rơi rơi dường như ít lạnh
Cơn gió trở mùa cảm thấy an lành
Bầu trời xanh những điều mơ ước.
Ngày 19 tháng 2 năm Kỷ Hợi
Cháu lên xe hoa về với nhà chồng
Chỉ vậy thôi mà bao nỗi chờ mong
Và có chút gì… tâm tư của người con gái.
Người con gái của thời son trẻ
Ai không muốn lập gia đình?
Ai chỉ muốn sống một mình?
Cuộc đời này còn nhiều điều đáng nói…
Chú viết bài thơ tặng cháu
Khi mùa xuân đang gõ cửa mọi nhà
Những đứa con xa nhà tính ngày về ăn Tết
Mùa xuân ngọt ngào trời đất thiết tha..
GỬI VỀ NƠI ẤY.
Có một thời tôi dạy học ở Lý Sơn
Nhưng chưa lần nào đón giao thừa ở đây cả
Khi mùa xuân về nao nao sắc lá
Tôi trông ngày về đón Tết ở quê.
Tôi chuyển về đất liền đã ba mươi hai năm
Mà lòng cứ nôn nao khi nghĩ về đảo ấy
Có lẽ Lý Sơn cho tôi nhiều yêu thương đến vậy
Nên tình người tình đảo cứ vấn vương.
Mùa xuân này lại về trên quê hương
Tôi nhắn lời thương về miền đất đảo
Tôi cảm nhận mùa xuân bao điều … nơi ấy
Lý Sơn dạt dào cảm xúc ước ao.
Bao người thân và bao lớp trò ngày đấy
Vẫn còn đây với kỷ niệm tràn đầy
Vẫn gắn bó theo chiều dài năm tháng
Nên chất men nồng thấm đượm mãi trong tôi.
Không khí những ngày giáp Tết ở khắp nơi
Và đảo Lý Sơn cũng rộn ràng nhộn nhịp
Những chậu hoa chở từ đất liền như bài ca viết tiếp…
Tình cảm dạt dào trên đất đảo thương yêu.
HÀ QUẢNG
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Trần Thoại Nguyên
Posted by thinhanquangngai1 trên 06/04/2019
TÌNH EM
Anh qua miền biển lạ
Chợt thấy mắt em xanh
Ôi đường cong tuyệt mỹ
Xốn xang bàn tay anh !
Giữa trời mây gió lộng
Tóc bay mùa phiêu linh
Bờ trần gian trải mộng
Em về… nắng thủy tinh.
Lời tình yêu sóng vỗ
Êm ru theo tháng ngày
Thơm lừng từng hơi thở
Em đó…và anh đây !
Không gian làm xa cách
Nhớ thương lại gần kề
Đêm anh buồn quán khách
Em về … trăng sao khuya !
Đông qua rồi xuân đến
Hoa trái hẹn sum vầy
Tình em như biển lớn
Thuyền hồn anh đắm say !
VÔ BIÊN XANH TÔI KHOẢNH KHẮC TAY CẦM
Tôi ngơ ngác nhìn trời cao biển rộng,
Bước vào đời như giọt nước hân hoan.
Nghe chim hót trên tàng cây lá mộng,
Dưới chân tôi nắng óng ánh huy hoàng!
Ồ. Mạch sống thơm lừng từng hơi thở,
Máu xương reo theo nhịp sát-na qua.
Trên chuyến tàu mang mang về thiên cổ,
Tôi ngây thơ, hồn nhiên sống Tôi-là.
Thiền đâu chỉ ngồi tham thiền nhập định,
Trán trầm tư đuổi bắt bóng huyền không.
Người gánh nước, bửa củi, tâm an tĩnh,
Không-là-Không, bàn chân bước Tâm Không…
Ồ. Cuộc sống triệu triệu bông hoa nở,
Trái tim tôi run rẩy giữa sắc màu,
Tôi phụng hiến trái tim tôi tươi đỏ,
Cho cuộc đời dù đày đọa sầu đau!
Từ vô thủy đến vô chung nào biết
Tôi hiện về Tôi-là bóng tiền thân!
Trong vô lượng từng sát-na hủy diệt
Vô biên xanh Tôi khoảnh khắc tay cầm…
TIẾNG HÁT THU VÀNG
Tặng Ca sĩ Thu Vàng
Đêm đã về khuya màu trăng úa
Vẳng đâu đây tiếng hát Thu Vàng
Cây lá lặng thinh mơ góa bụa
Tiếng ca cao vút bóng sương tan
Có ai về lại mùa Xuân trước
Về lại mùa xanh mộng bướm hoa
Tiếng hát đường thai bay lả lướt
Chập chờn vườn khuya cánh tiên nga
Giọng trầm bỗng ru hồn dương thế
Đưa ta về thuở vang bóng xưa
Tiếng hát triều vang lòng đất Mẹ
Ánh trăng lấp lánh khúc giao mùa
Tiếng hát lên trời khoe dáng ngọc
Nhạc điệu xuân thu vờn khói sương
Âm điệu tiếng cười hòa tiếng khóc
Hồn ta thao thiết nguồn yêu thương …
TÌNH QUÊ CỐ QUẬN
Tặng Bạn Trời Quê
Đi đâu rồi cũng quay về
Chân trời Cố Quận Tình Quê mặn nồng
Yêu sao đáng núi lòng sông
Mùa thơm hương lúa cánh đồng tuổi thơ
Sao quên mắt mẹ trông chờ
Tiếng cười san sẻ bạn xưa ấm nồng
Dẫu phiêu bạt cánh mây bồng
Hồn ta tựa bóng trăng lồng trời quê!
TRẦN THOẠI NGUYÊN
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
TỰ TÌNH MÙA CỎ LAU Thơ Thượng Tấn Đạt
Posted by thinhanquangngai1 trên 26/01/2019
TỰ TÌNH MÙA CỎ LAU
Chiều sông Trà nắng buông màn vội vã
Bến đò ngang văng vẳng tiếng ai hò
Bờ cỏ lau thẹn thùng xuôi theo gió
Em kịp về cùng ngắm mùa bông lau?
Cứ mỗi cuối thu, bờ sông Trà rộn rã
Bến đò chiều, trai gái ngỏ lời yêu
Một buổi chiều vào ngày thu năm ấy
Ai khẽ hờn làm xao xuyến lòng nhau.
Đã mấy thu đi qua rồi em nhỉ?
Buổi hẹn đầu cùng mùa hoa cỏ lau
Em e thẹn làm ửng hồng đôi má
Anh ngượng ngùng trao vội nụ hôn đầu
Trời chuyển sang đông gió se se lạnh
Cỏ lâu nay đã phủ kín bến chờ
Và cũng từ một chiều thu năm ấy
Em xa rồi, còn lại bến đò xưa.
THƯỢNG TẤN ĐẠT
Posted in 01. Thơ | 1 Comment »
CHÙM THƠ Của Hà Quảng
Posted by thinhanquangngai1 trên 26/01/2019
NGHE HAI TIẾNG CỐ NHÂN
Với: Mộc Miên
Nghe em gọi cố nhân trong buồn vắng
Trong nỗi niềm tâm sự thiết tha yêu
Nghe miên man đất trời Đông Bắc
Để người đi nỗi nhớ biết bao điều…
Người ở lại và người ra đi có nỗi niềm tâm sự
Có nỗi lòng sâu lắng tận con tim
Để bây giờ em đâu biết lối tìm
Nên tiếng thơ buông chùng trong thương nhớ.
Em có thấy? Kìa! Bầu trời cao vời vợi
Và người đi khuất nẻo lối chân mây
Em vẫn mong, vẫn ước được sum vầy
Mong cố nhân có ngày trở lại.
Anh nghe gọi hai tiếng “cố nhân”
Toát ra từ lời thơ chân thành mộc mạc
Anh thấy chút gì dường như mất mát
Trong nghĩa tình sâu lắng của riêng em.
Anh cũng có người cố nhân như em vậy
Đã ra đi và bây giờ chưa lần gặp lại
Mặc thời gian trôi. Bao điều… mãi mãi
nắng chiều buông tiếng ai vàng vọt nhớ.
LỜI CỦA GIÓ
Em ngồi nghe tiếng gió
Lắng đọng cả suy tư
Dòng cảm xúc thật hư
Miên man chiều buông nắng.
Gió cuối đông chầm chậm
Để lại bao nhớ thương
Nỗi nhớ thật vấn vương
Nên em mang màu nhớ.
Anh ngồi đây làm thơ
Con gió về ngang ngõ
Tình yêu em ngày đó
Đôi mắt quầng thẩm sâu.
Cơn gió vẫn còn đó
Mà tình em đâu rồi
Làm tim anh bồi hồi
Khi tình yêu lên tiếng.
Em ở tận phương xa
Có nghe lời của gió
Có nghe lời yêu thương
Của ngày xưa còn đó!
HÀ QUẢNG
Posted in Hà Quảng | Leave a Comment »
THƯ GỬI MẸ CUỐI NĂM Thơ Trần Thoại Nguyên
Posted by thinhanquangngai1 trên 26/01/2019
THƯ GỬI MẸ CUỐI NĂM
(Thơ con viết để Mẹ đọc đây!)
Tháng Chạp mùa đông quê nhà lạnh
Mẹ ơi! Tuổi hạc ngóng con về!
Ở đây nắng hạ Úc trời nóng
Thương nhớ mẹ già! Thương nhớ quê !
Con gọi phôn về, mẹ vẫn khỏe
Nụ cười hiền độ lượng lời yêu
Mẹ ơi! Thương cháu con mẹ nhé
Chắt ngoại chào mừng cố ngoại yêu!
Sắp trăm tuổi thượng thọ mẹ ơi !
Thời đại…cháu con bốn phương trời
Đất nước,gia đình bao nghịch cảnh
Cây cao bóng cả …mẹ cười thôi !
Ơn Trời Phật độ! Mẹ minh mẫn!
Còn đọc thơ con, cháu chắt nghe
Mẹ ơi! Hoa cải về trời ! Tiếc !
Còn lại răm buồn ! Mẹ sắt se ! (*)
Bởi con lang bạt đời thi sĩ
Trời bắt đi hoang thuở thiếu thời! (**)
Dẫu học hành,hai ba đại học
Đời con trớt quớt! Chỉ thơ thôi !
Mẹ yêu con , trách cơn khờ dại
“Chẳng lẽ tau đây phải chỉ đường!
Đời xảo trá! Tội con oan trái !
Ăn đi con! Chỉ có cơm thương!”
Rồi mẹ bảo ” Ở hiền gặp lành ”
Mẹ cười cảm động cả trời xanh!
Mẹ ơi! Ôm mẹ mà con khóc
Chữ Hiếu đời con mộng chẳng thành!
Đêm qua nhớ mẹ ngắm trăng suông
Mường tượng trời quê mẹ lặng buồn!
Mẹ sống gửi nhờ …Ơn quê ngoại !
Mái nhà xưa… vàng lạnh khói hương !
Mẹ ơi! Mấy bữa nữa đông qua
Mừng tuổi mẹ vui cùng Tết Ta!
Xuân mới mai vàng reo hạc trắng
Con về sớm tối…mẹ con ta !
Con trai của mẹ
TRẦN THOẠI NGUYÊN
(*) : Em trai tôi làm quan chức lãnh đạo ngành GD ở quê nhà nên mẹ được êm ấm. Em đã về trời mấy năm nay.
(**) :Năm 12 tuổi tôi đã bỏ nhà đi hoang vào Nam kiếm sống.
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÚC TOÀN THỂ BẠN ĐỌC CÙNG CỌNG TÁC VIÊN. AN KHANG – THỊNH VƯỢNG
Posted by thinhanquangngai1 trên 26/01/2019
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận
Posted by admintnqn trên 08/11/2018
BÊN KIA SÔNG
Bên kia sông
Mùa về hanh hao gió
Cánh diều nghiêng thèm khát bầu trời xanh
Phía nơi đó
Những cao tầng ngạo nghễ
Sừng sững uy nghi
Chắn gió lang thang
Ánh điện lung linh
Đêm về gợi nhớ
Cánh đồng xưa vầng sáng phía trời xa
Mẹ lặng lẽ chong đèn trong đêm tối
Đợi đoàn quân
Chiến thắng trẩy sang sông
Những vắt cơm khô
Những ca nước ấm
Những thuyền nan xuôi ngược đón các con qua
Trong lạnh lẽo
Mẹ dầm mưa run rẩy
Dáng hao gầy
Nằng nặng mắt cay cay
Bên kia sông
Không còn nơi cư trú
Cho mẹ già tóc bạc mồi da
Với chút bồi thường rời xa đất Tổ
Mẹ sống lang thang
Quán trọ
Không nhà
Mẹ Thủ Thiêm ơi!
Mẹ Thủ Thiêm ơi!
Mười mấy năm trời nước mắt cạn khô
Mười mấy năm rồi niềm đau vắt kiệt
Mong xuân này
Mái ấm “gói bơ vơ”
VẮNG THU
Sài Gòn không có mùa thu
Mưa giăng đẩy lá, co ro ngõ buồn
Lơ ngơ lạc phố hoàng hôn
Đèn vàng đầu ngõ, hương nồng hoàng lan
Cà phê giọt đắng Quán Văn
Mưa xưa góc nhỏ, lạc vần thơ xanh
Phải chi có gió thu sang
Để hồn đọng lại mùa vàng nhớ thương
Sài Gòn không có mùa thu
Mưa mờ lướt thướt vu vơ giọt buồn
Bóng nghiêng – thả bóng hư không
Chiều rơi cạn gió, trăng buông lạnh lùng
Vạt khuya vẳng tiếng thạch sùng
Mưa hoài tình nhỡ rưng rưng lặng chờ
Ai về chạm phố ngẩn ngơ
Dòng sông vẫn mãi vắng đò vắng thu
LA HÀ THẠCH TRẬN
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Lê Kim Thượng
Posted by admintnqn trên 08/11/2018
1. NGUYỆT BẠCH
Trăng xuống đọng trong vườn em nguyệt bạch
Lá xanh rừng màu cỏ thấm ghê da
Đêm thánh lạnh rét run bờ lau lách
( Nhìn hư vô mở rộng thấu ta bà… )
Anh thao thức giữa trời thinh không tối
Bụi thiên thu vần vũ điếng tê người
Anh trầm mình choáng ngợp phấn hương rơi
( Em khúc khích tiếng cười hơi thở vội… )
Khi thần thánh ôm chầm anh dữ dội
Rung bầu trời tan tác bóng trăng xa
Anh điên cuồng trong thánh thể hoan ca
(Quên trời đất quên mười phương nguồn cội )
Cơn gió dữ gọi về mùa bão thổi
Đêm tan hoang đổ vỡ dưới cây rừng
Anh luồn gió vào từng nhành tóc rối
( Em bỏ rừng… về phố khóc rưng rưng …)
2. NGUYỆT THỰC
Đêm Thánh lạnh qua vườn em nguyệt thực
Hồn nhiêu khê môi mắt thật vô tình
Tinh tú đó sáng danh niềm hạnh ngục
( Em lưng trần nằm mộng với yêu tinh… )
Con sông nhỏ chảy xuôi thềm trái đất
Chẻ muôn dòng mưa lũ xuống trăm năm
Em sẽ khóc nỗi buồn vui được mất
( Ngoài chân mây ta ngậm ngãi tìm trầm… )
Khi đời sống là trùng trùng vinh nhục
Như con quay xoáy buốt giữa lòng đời
Ta là ta, nôn nao niềm uẩn khúc
( Em là em, mùa xác rã thân rời… )
Khi tiền kiếp xốn xang ngày xá tội
Lời than em thấm đậm thấu tim người
Là thánh thể xanh xao lòng sám hối
( Ngày qua ngày, sao lòng rặt hổ ngươi… )
Trời mưa Ngâu rụng rơi mùa hôn ước
Cõi nhân gian sao người giận chi người
Anh mê mãi theo bóng đời xuôi ngược
( Em cô đơn ngồi thả tóc xanh trời … )
3. NGUYỆT LẦU
Ồ em, về muộn từ thiên cổ !
Đốt lá tình khô quyện khói mê trầm
Ồ em, dẩm động bờ sương cỏ !
Rụng giữa hồn ta lời thề trăm năm
Em tung tăng, em giả hình chim sáo
Hót vu vơ giữa đồng nội mây ngàn
Ồ em, lá biếc xanh mộng ảo !
Người thanh xuân môi mắt thật nồng nàn
Em là em của mùa trăng thảo dã
Ta là ta của bạc áo giang hồ
Ồ em, trăng nguyệt mông mênh quá !
Đi mãi cùng ta bóng nhỏ ngựa thồ
Ngày bắt đầu từ đêm mưa vạn cổ
Đời bắt đầu từ thiên địa hồng hoang
Ồ em, giông bão miền châu thổ !
Hồn phách trong ta chao đảo bàng hoàng
Tráng sĩ buồn lỡ một thời chiêng trống
Buổi hồi hương nghe mòn mõi vó câu
Ồ em, quýnh quáng bên bờ mộng !
Đêm mơ hoa tan vỡ bóng nguyệt lầu
Nha Trang, tháng 10. 2018
LÊ KIM THƯỢNG
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
DU TỬ LÊ VIẾT.BÙI MINH VŨ TIẾNG THƠ – SIÊU THỰC – CHÍNH NGỌ.
Posted by admintnqn trên 08/11/2018
Bùi Minh Vũ: Tiếng-thơ-siêu-thực-chính ngọ
Du Tử lê
(Calif. July 2018)
Bùi Minh Vũ, cũng giống như rất nhiều người làm thơ hôm nay trăn trở, quyết liệt (nếu không muốn nói là dẫy dụa), để thoát khỏi bóng rợp, phủ rêu nhiều chục năm của thể thơ ấn tượng, tượng trưng, trừu tượng… Hay theo trào lưu hiện thực đang được nhiều người tìm đến – – Như một lối thoát khác, một hình thái tự khẳng định sự có mặt của thơ mình trong giai đoạn đất nước có quá nhiều biến động…
Tuy nhiên, không phải người làm thơ nào cũng thành tựu trong nỗ lực có được cho mình, một mặt trời riêng, lẻ
Bùi Minh Vũ qua thi phẩm “Tình Yêu Muộn” mới ấn hành, theo tôi, đã sớm có cho thơ họ Bùi một chọn lựa khác. Không tượng trưng. Không trừu tượng. Mà siêu thực.
Tôi muốn gọi cõi thơ của họ Bùi là “Tiếng-thơ-Siêu-thực-chính-ngọ.”
Đọc kỹ toàn bộ thi phẩm mới của Bùi Minh Vũ, tuy người ta vẫn bắt gặp rải rác đây đó, trong cõi giới thi ca của họ Bùi, những câu thơ mang tính biểu tượng. Nhưng toàn thể trái tim của thi phẩm, thịt, xương thi ca của Bùi, vẫn ở vị trí “chính ngọ” của tiếng thơ siêu thực, qua hầu hết những bài thơ, dài, ngắn của ông.
Tôi vẫn quan niệm, đọc một bài thơ, dù được tác giả sáng tác theo thể loại nào, tượng trưng hay siêu thực… thì người đọc cũng không nên bận tâm, tìm hiểu ý nghĩa rốt ráo của câu thơ (bài thơ ấy). Nhất là với những bài thơ mang tính siêu thực. Cũng giống như khi đứng trước một bức tranh trừu tượng, ở vị trí người thưởng ngoạn, chúng ta chỉ nên tự hỏi mình, có cảm thấy cái đẹp của bức tranh hoặc, bài thơ ấy có làm ta rung động với những câu thơ lạ hay không mà thôi.
Việc tìm hiểu ý nghĩa rốt ráo của câu thơ (bài thơ) kia, đó là công việc của các nhà phê bình, của những thức giả nghiên cứu thi ca.
Y cứ trên tiêu chí vừa nêu trên, ở vị trí của một người đọc bình thường (không phải là một nhà phê bình) thì, ngay nơi bài thứ nhất, mở đầu thi phẩm, tựa đề “Tình yêu muộn” khá dài, có tới 9 khổ của Bùi Minh Vũ, với tôi, đã là một bài thơ mới, lạ, bất ngờ từ hình ảnh, tới những so sánh, liên tưởng…
Tôi trộm nghĩ, nếu không chọn cho mình con đường thơ siêu thực, họ Bùi sẽ rất khó (nếu không muốn nói là không thể) có được những câu thơ mới, lạ như:
“… bóng đen đốt cháy mặt trời ngâm rượu
lòng vòng trong ánh mắt
ngày thẫn thờ trong hơi thở cay
ta nhìn em bằng sợi tóc lẻ loi
bằng sợi tóc lẻ đôi.”
Hoặc:
“Ta thấy em như con kiến trên ngón tay áp út
ngậm linh hồn
vẫn không qua được vỏ ốc
tiếng não nề dội vào má…”
Hoặc:
“Rướn thân trổ vào đôi má mùa xuân
em lại mới lần đầu
mặt trời chưa từng chạm đến…”
Hoặc:
“Một hôm
ta trôi vào vô biên
khao khát
em xúng xính bước đi
ta quăng mình vào bờ rìa tăm tối
lò cò tái tạo một cơn giông
trên đỉnh trời tròn…”
thổi bóng em hun hút.”
(Trích “Tình yêu muộn”, các khổ thơ 1, 4, 7)
Hoặc nữa:
“… như trái tim bị giày xéo
chung quanh cái nắp chụp
một ngày tạo ra vô số ngày đáng yêu
thách thức quyền năng của thời gian điếc
gió bập bùng xuyên không gian câm…”
(Trích “Một ngày không có trong giấc mơ”)
Và:
“Một hôm ta thấy
mình mọc nhiều đôi tay
nhặt hết nội tạng và cái đầu của giấc mơ
đè bẹp những linh hồn nhỏ
đặt lên đĩa bay
về xứ…”
(Trích “Một hôm ta thấy”)
Tôi cho họ Bùi có tinh thần tự giác rất cao, khi viết những bài thơ nghiêng nặng siêu thực. Ông đã hạn chế tối đa việc sử dụng tính-từ – – một khía cạnh đặc thù, vốn tiêu biểu cho sự phong phú, giàu có của từ ngữ Việt.
Tính khô, cứng tới độ có thể “vênh, cong” trong thơ Bùi Minh Vũ, với tôi, cũng là một điểm son khác nữa, của họ Bùi, để thơ ông, tự thân có được cho riêng nó, một chỗ đứng.
Chỗ đứng mang tên Bùi Minh Vũ: Tiếng-thơ-siêu-thực-chính-ngọ.
Du Tử Lê
(Calif. July 2018)
Posted in Bùi Minh Vũ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận
Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018
ƯỚC MƠ
Tôi nhớ ngày xưa thuở ấu thơ
Nguệch ngoạc dòng chữ viết i tờ
Mẹ tôi cô giáo quê nghèo khó
Ráp vần chữ cái – với phụ âm.
Tôi đã ê a học vỡ lòng
Lời văn trong sáng ngập yêu thương
Vần thơ ca ngợi tình đất nước
Tôi lớn dần lên các sân trường.
Tôi thương cô giáo xa thành phố
Băng rừng, vượt dốc đến vùng cao
Mây choàng – gió núi đường ghềnh thác
Cõng chữ lên ngàn dạy trẻ thơ.
Tôi quí bạn già vừa hưu trí
Tiền lương ít ỏi rối tơ vò
Một đời cống hiến trên bục giảng
Phấn trắng nằm im góc phổi khô.
Tôi đau nhìn em nhỏ tới trường
Nằm im trong bọc kéo qua sông
Lũ về phủ kín con đường đất
Bấu chân từng bước lội bùn non.
Tôi nghe tiếng chổi giữa đêm thâu
Người phu quét rác áo phai màu
Phố vắng đèn vàng chan nước mắt
Kiếp người tăm tối giữa trời cao.
Tôi sống trong bao nỗi thăng trầm
“Dài theo đất nước” vọng niềm tin
Cuồng nộ đớn đau lời gian dối
Công trình nghiên cứu quá xa xăm.
Tôi chỉ ước mơ điều đơn giản
Tiền lương cô giáo đủ nuôi thân
Bạn bè hưu trí thêm tiền lẻ
Người phu quét rác sống bình an.
Tôi mong có những cây cầu mới
Cho em thơ cắp sách đến trường
Cho máu xương bao người ngã xuống
Không tủi lòng trong đất quê hương.
PHỐ VẮNG
Chiều vương chút nhớ tình say
Men hương đọng lại đêm dài lẻ loi
Tưởng là một cuộc dạo chơi
Mưa ngâu buôn buốt mình tôi bời bời
Ngõ buồn vàng lá me rơi
Mới vừa tao ngộ – xa xôi nghìn trùng
Thềm rêu hiu quạnh đêm trường
Bằng lăng già cỗi phố phường ngoại ô.
Ngọn đèn hắt bụi mưa mờ
Sương buông phố vắng đêm vò võ đêm
Thu già bóng ngã tàn canh
Riêng tôi lẳng lặng gánh nàng thơ tôi
La Hà Thạch Trận
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Lê Kim Thượng
Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018
1. BỤI TRẮNG
Rồi có ra sao thì ra
Em về xôn xao xe ngựa
Phất phơ tà áo tiểu thơ
( Rơi giữa hồn ta bóng lạ ! )
Rồi có ra sao thì ra
Bóng núi vàng mơ vạt nắng
Tình duyên mong manh bụi trắng
( Ơi em, nụ cười kiêu sa ! )
Rồi có ra sao thì ra
Chung rượu giao hoan ân ái
Thương nhau đêm trầm phố ngải
( Chợt thấy đời lầm xa hoa ! )
Rồi có ra sao thì ra
Giận nhau mùa thu không gặp
Mùa đông cạn chén quan hà
( Em ơi, sầu ta đã tắt ! )
Rồi có ra sao thì ra
Thương ta nửa đời dâu bể
Bóng người khuất nẻo mờ xa
( Thì ra đời ta đã xế ! )
Rồi có ra sao thì ra
Người vẫn tìm nhau mê mãi
Hạnh phúc xa mờ, xa ngái
( Ta đã làm chi đời ta ! )
2. MẬT TÌNH
Em thả giọt mật tình
Xuống lòng anh tê điếng
Thổi bão mù cuồng điên
Qua đời anh đã tịnh
Về từ cõi mê hồn
Một chiều mưa vô cớ
Đất trời dồn đập thở
Cho ngọt ngào nụ hôn
Em cắn đôi tiếng khóc
Vỡ tan lòng tơ duyên
Lay động chốn mê thiền
Rơi xuống đời hạnh ngục
Em dỗi hờn chia xa
Đau chồi non lá nhỏ
Ta tủi hờn trăn trở
Lòng gọi về phong ba
Em có hề gì đâu
Lắm hờn ghen vô cớ
Đủ làm ta bạc đầu
Ơi em, tình ngây thơ !
3. HOÀNG LAN
Xin em dừng lại đây
Bên thềm xưa đá cũ
Thành cổ chiều mưa thu
Bóng hoàng lan tìm thấy
Ơi em, ngồi xuống đây
Khói tứ bề vây bủa
Buồn chập chùng như mây
Tình xa bay mấy thuở
Thôi em, về đi em
Trăng xế đường rong ruổi
Lá chiều xếp cánh chim
Bóng theo người lầm lũi
Bây giờ ta còn đây
Sáo diều lên hiu hắt
Ngật ngừ giữa cơn say
Rượu rót tràn nước mắt
Rượu tràn bờ sinh tử
Tình căng buồm viễn du
Trăng nhuộm vàng tình sử
Rơi buồn vào thiên thu ! …
Nha Trang, tháng 10. 2018
LÊ KIM THƯỢNG
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
NƯỚC TRỔ BÔNG Thơ Bùi Minh Vũ
Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018
NƯỚC TRỔ BÔNG
Tôi buông thả giấc mơ thành lửa
Để nghe em cười như gió bay…
1
Bóng em không màu
Hình em không màu
Nhàu không gian
Thánh thót, em đi
Vô số mặt trời rực rỡ
Muôn ngàn con sóng đập vỡ ghềnh
Cũng không níu kéo
Không bẻ gãy đường bay em chọn
Anh ngồi ở cuối đồi
Sắp thảm lá vàng
Đón nhận nghi lễ của một loài bò tót.
2
Không bao giờ ngoái lại
Nhìn con đường ta đi trong mưa đêm
Bước vào ngõ nhỏ
Cánh cửa còn ghi con số 2003
Thầy đoán định mộ phần chôn trong lồng ngực
Người ta đã sang bằng
Còn hiển lộ manh đất
Nơi ta cày chân đêm trăng sữa
Một người nhìn nổ tung đêm giao thừa
Hai người nhìn trói chúng mình trong gió giật
Tiếng khóc em cơn cuồng say
Mọc lên vô số chồi non đằm thắm
Phía sau là mùa xuân tỉnh thức
Tiếng gọi dài thòng lọng, em có hay?
3
Không cần biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao
Dưới đất có bao nhiêu nỗi nhớ
Bao nhiêu con kiến tìm dấu vết em
Qua mùa đông dằng dặc
Con châu chấu nhảy như đang hoạn
Cũng diễu hành đến bến bờ em
Ôi, những dòng sông lên men
Biển lên men
Anh là men ánh sáng
Rọi soi những khát khao, tái tạo nỗi nhớ
Dâng cho em ngọn lửa
Đốt anh thành vò rượu tăm
Đơn độc, ngàn đôi tay, thần tình yêu rũ rượi.
4
Em đi về phía trước
Mỗi gót chân trổ ra một đóa hoa
Tưới bằng nước mắt riêng anh
Nên mùi hương là viên ngọc bích đổi màu
Thời gian màu táo xanh
Không gian xanh ngọc lục bảo
Anh xanh tỏi tây
Giá như chỉ một lần quay lại
Biến đời anh thành chuỗi vòng loubly fortunate (*)
Choàng qua thân em làm nghi lễ cầu hôn
Như những đam mê em từng chờ mong
Đón nhận lần cấm kỵ.
(*) Chuỗi vòng quý và hiếm.
5
Em ẩn hiện trong lùm cây sau vườn
Hay chùm mây ngũ sắc
Trong ché tang
Hay trong cơn bão rừng nhiệt đới?
Băng qua linh hồn anh
Thành ngựa biển
Có đôi cánh như chim
Ai có thể ngăn lối
Tự do đưa chúng ta trở lại
Bài hát từ gió mây và biển cả
Lời ru đắm
Nhiệm màu khao khát
Tình yêu không thể chia đôi.
6
Em ở ngoài bốn mùa
Chuỗi thời gian anh ghì giữ
Ngắm nghía
Hít thở, thú vị cầm vàng lội qua sông
Rồi bỗng dưng trống rỗng
Chung quanh những vị thần rình rập
Nỗi cô đơn rống gào
Đêm nguyện cầu vỡ
Như bong bóng mía
Ngọt ngào, thấu cảm
Từng tế bào
Bị thương
Đêm băng rào xối xả.
7
Con Mít (*) lồng lộn mừng
Nhảy lên từ vực sâu
Tay anh thành chiếc lá
Chạm vành tai lịch lãm
Cả hai cùng phóng khoáng
Nhìn về cõi xa xăm
Nơi cuối cùng rừng táo xanh ngút ngát
Nơi ngọc bích đổi màu
Không gian jadeite (**)
Em jadeite
Choàng qua bóng tình yêu bất tử
(*) Tên gọi của một con chó.
(**) Jadeite, còn gọi là cẩm thạch, có màu xanh bóng mờ sống động, có khả năng đổi màu tạo vẻ bí ẩn, huyền ảo. Một carat cẩm thạch Jadeite là $20 000.
8
Ngày trốn chạy như người bể hụi
Anh là linh hồn của Griffin (*)
Ngạo nghễ qua trăm ngàn đồi đá dăm
Thung sâu và nắng úa
Bay qua
Dừng lại
Và ẩn mình trong đêm
Gọi em, tìm em, nồng nhiệt bằng búi tóc
Lăn tròn, hân hoan
Bay trong tình yêu nhiệm màu
Bể dâu
Sầu muộn của riêng anh
(*) Griffin là sinh vật thần thoại Hy Lạp, được miêu tả là quái vật lai giữa sư tử và đại bàng, với mình là sư tử còn cánh và đầu là đại bàng.
9
Tình yêu luôn luôn là lửa
Thử trái tim và lòng kiên nhẫn
Đốt cháy những lâu đài của nỗi cô đơn
Cuốn trôi những danh phận
Mộng mị và thừa thãi
Của đêm
Tình yêu là tấm chăn còn thơm mùi tóc em
Cuốn sách chưa khép lại
Cơn mơ hỗn độn
Thiêu đốt
Anh làm gì để tái tạo trong nỗi dại khờ
Sau phút buông tay rời rã.
10
Anh thấy lạnh trong giấc ngủ không em
Trong miếng môi không có lưỡi
Trong cái nắm tay không có bàn tay
Nỗi ưu phiền trôi qua dòng sông băng trắng
Mỗi nhịp đập nhún nhảy trên ngực anh một cơn lạnh
Của mùa đông năm 401
Có thể 801 (*)
Và 1001 cái lạnh nối đuôi nhau
Giấc mơ đóng băng
Nghi lễ đóng băng
Niềm tin đóng băng
Nỗi sầu thảm reo như mặt trời mất lửa
Anh là thanh âm cuối cùng gào gọi em ơi…
(*) Mùa đông năm 401 và 801 là hai mùa đông lạnh nhất trong lịch sử.
11
Anh sợ ngày không em
Trong không gian con nhện khổng lồ
Vồ chộp
Trên độ cao ngất trời con rắn mổ vào chân
Anh sợ trong khung cửa hẹp
Cánh cửa mùa đông khép lại
Con chuột bất ngờ cắn vào vai anh trong đêm khuya
Anh sợ những ngôi sao tiêm vào anh nỗi nhớ
Mục rục khớp xương
Khô dịch
Ù tai
Đành đái vào ly muối hột
Uống cho cơn sợ một mình vồn vập bóng em.
12
Dù biết bước ra ngõ là hoa đương nở
Người đang qua
Ngày đang nắng
Gà lên ổ
Cải lên mầm
Đàn con kiến đi dự lễ hội mùa xuân
Anh vẫn quẩn quanh trong ao ký ức
Trên lối đi không có dấu chân người
Trong không gian vàng quánh
Hân hoan em sẽ đến
Cười như vì sao vỡ bóng đêm
Găm vào thân sáng lóa.
13
Anh đợi em không biết đến bao giờ
Gió đổi chiều
Buồm chuyển hướng
Năm cũng qua
Anh đợi em
Dù em chờ người khác nữa
Anh đợi em như đợi cơm chiều
Đợi đò qua sông
Mắt đợi đêm về để thức
Ly cà phê đợi môi người
Mãi mãi
Mãi mãi dù em nơi khung trời khác.
14
Cho anh bền bỉ, dài lâu
Đội nắng trong mưa
Đội ngày trong đêm
Thu năng lượng bao la
Tạo thành lửa, nước và không khí
Cùng với thần bầu trời
Thần mặt đất
Mở tín hiệu cho ngàn robot đi xuyên qua mọi vách tường, qua trái núi, dòng sông, biển cả, ao hồ, tìm vết chân em
Anh bỏ thời gian đã mất trong túi
Đi vào vô biên của niềm tin bất tử
Em là của anh, của anh, của riêng anh
Cô bé ưu tú nhất giữa trần gian xinh đẹp.
15
Cho anh thấy em trong mắt
Bao dung cánh đồng
Dịu dàng dòng sông
Thân thuộc khế ngọt ngoài hiên
Tan trong vị mặn của muối
Vị cay của gừng
Chà xát lên nỗi cô đơn và lố bịch
Tạo ra hương thơm từ cành lá úa
Mùa xuân ẩn mình trong cái rét Hồ Gươm
Ôi em
Như bàn thờ tình yêu
Nơi anh trong suốt lời nguyện cầu đêm tối.
16
Cho anh làm con chim đậu trên vai em
Làm giọt sương trên dòng sông tóc
Làm cái quạt mo trong nắm tay ngà
Làm hạt cơm trong khe lưỡi
Làm chùm từ
“Em yêu anh mãi mãi”
Mỗi ngày trôi qua
Trùng triềng sắc hương của ban mai xứ sở
Em sáng tạo
Anh sáng tạo
Tình yêu sáng tạo các nghi lễ ngọt ngào
Chấm dứt những chia lìa, bất hạnh, đớn đau
Bắt đầu ngày những nụ mầm
Vui sống.
17
Như thể, anh từng mơ
Em là cọng bún trắng muốt trên môi anh
Bên bến nước đêm trăng
Vô vàn đôi chim làm tình trong khe đá
Ta xấu hổ ẩn vào nhau
Lắng nghe âm thanh từ tiếng đàn cơ thể
Tràn ngập nhau, thôi thúc mãi, bức bách hoài
Lưu lại khói sương, đêm kì diệu
Ta đồng ca
Giọt tình yêu thánh thót
Thách đố những trói cột
Ôi loài người vĩ đại
Hãy dựng tượng đài cho tình yêu
Bằng ánh sáng và hoa hồng
Bằng giấc mơ xuân nồng nàn
Đắm đuối
Kéo dài đến ngàn chân trời.
18
Lần ta hờn nhau dữ dội
Anh nhặt những hạt sỏi ghép hình em
Gió thổi vào khoảng trống
Thành bức tranh tĩnh vật
Những chiếc lá chồng lên nhau
Che khuất bóng cuối lùm cây
Nghe trong trí nhớ rực rỡ
Em hóa thân
Khói sương thu
Anh bốc hơi
Trôi mờ về xa thẳm
Trải rộng lòng vi vu…
19
Ngày không
Mùi hương
Và giọng nói em
Đến nơi em vừa đi
Lọt thỏm giữa cánh đồng vàng
Rộn rã bông lúa reo
Tựa vào bờ kênh
Những giọt rượu từ nắng xanh tưới lên anh
Ngỡ thân em tràn xuống.
20
Anh thở thật nhanh
Bắt gặp hơi thở
Mênh mông
Em
Trong thời gian dằng dặc
Anh khóc như ánh sáng
Ngập mọi cõi miền
Màu sắc hiển lộ bóng dáng em
Từ ban mai đầu tiên.
21
Không có sự chuyển hóa nào từ tiếng khóc anh
Nên em đường chân trời
Anh là mây dưới đất
Bàng bạc trong giấc mơ rũ rượi
Anh hiểu
Đáng kể nhất là em
Đẹp nhất là em một mình
Quyến rũ nhất là đôi mắt đen nhìn anh đắm đuối
Mái tóc lông mèo thoáng qua vai anh
Từng đàn chim sa
Cá lặn
Trường tồn như góc núi
Thầm lặng
Nôn nao.
22
Đâu rồi khuôn môi ấy
Vài đôi ngồi bên hồ
Anh choàng tay anh vào khoảng không
Sương trắng
Những chiếc lá nằm chồng
Che giấu gì nhau những cái khe tội lỗi
Gió trên vai bối rối
Trăng trên ngực bồi hồi
Ôi nụ hôn bổi hổi
Trong khoảng không xích vào nhau
Quay vòng anh đến cuối chân trời.
23
Người yêu ơi
Anh xin hiến thân này cho em
Từng chuỗi ý chí, lòng kiên nhẫn dại chờ
Thao thức
Chập chờn
Tiếng thì thầm lịch lãm
Không thể nữa
Anh là con đường dài chân trời
Em là gió thổi
Đêm hun hút
Ngao du
Trăng thiếu nữ
Nay đợi mùa qua, mai hẹn mùa về.
24
Trăng tàn
Tro lạnh
Cạn kiệt những vì sao xa lắc
Dù chỉ một lần
Trong vòng tay cầu vồng
Ánh mắt đuôi công
Anh đưa em trốn trong hóc núi
Nơi lưu giữ bóng hình em
An Viên ơi, người yêu hỡi
Tiếng kèn dài hối thúc nỗi chờ mong
Chiều vàng mắt trăm ngàn chiếc lá tìm em
Rừng trụi bầy chim thoi thóp khóc
Anh đi long thong
Đứng lỏng thỏng
Ngồi lòng thòng
Mùa hồng thủy về thăm
Nước trổ bông.
25
Đêm đêm nhìn
Ánh đèn con khủng long
Chiếc giường biển
Và tấm chăn bông trái núi đá dăm
Anh hình dung em
Có bàn tay như tấm đắp, nở bông ánh sáng
Mát và trắng ngà thoát y anh
Con muỗi thôi chung đụng
Con chuột thôi đánh võ mồm
Anh ngồi dậy
Nắm đôi tay em vừa đi…
26
Quên thân đâu đó rồi
Hồn nương tựa sương nương
Tiếng quạt chạy đều như cơn bão
Em rót từng ly đắng
Trong không gian trắng lung linh
Từng ngôi sao tan ra
Che lấp ta
Ngủ
Trong những đêm buốt lạnh
Bàn chân nào tựa vào nhau?
Trong xó xỉnh của trần gian này
Tiếng thở than vang ra từ gầm sàn sân khấu.
27
Em đến thật, xinh trong đời ta
Rồi đi
Mang theo
Tình yêu
Có ai biết, ngoài em?
Có ai thấy, ngoài tôi?
Bóng dáng ấy
Hình hài này
Tôi buông thả giấc mơ thành lửa
Để nghe em cười như gió bay…
Gió bay…
BÙI MINH VŨ
Posted in Bùi Minh Vũ | Leave a Comment »
CHIỀU XUÂN LẠNH MELBOURNE. Thơ Trần Thoại Nguyên
Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018
CHIỀU XUÂN LẠNH MELBOURNE
Melbourne bây giờ đang mùa xuân
Em yêu ơi ! Trời lạnh vô cùng.
Anh đi lãng đãng chiều phai nắng
Khẽ gọi tên em môi run run!
Có tiếng chim gù trong gió xa
Nhớ em…chiều nắng xế quê nhà.
Anh xuýt xoa hai bàn tay lạnh
Chiều không em ! Lặng ngắm mây qua !
Anh biết quê nhà đang cuối thu
Đêm buồn rưng rức trăng tương tư !
Dưới bóng hoàng lan trăng lồng tóc
Một mình em lặng bước thẩn thơ !
Em nói em yêu trời Melbourne
Đến mùa thu lá vàng đẹp hơn !
Ừ nhé em yêu ! Chiều nắng tắt
Đêm vo tròn giấc ngủ cô đơn !
TRẦN THOẠI NGUYÊN
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của Trần Công Thạch
Posted by admintnqn trên 17/09/2018
TÌNH THƠ
Say thơ lỡ cuộc kinh thi
Tú tài ngày ấy trôi dài tương lai
Tình rơi theo sợi mây bay
Diêu bông đánh mất trắng tay học trò
Anh về nhặt trái mù u
Trở thành duyên phận hoang vu cuộc đời.
Niềm đau khó nhọc đầy vơi
Giấu che nước mắt rẽ đôi nỗi lòng
Em xa tôi vẫn hoài mong
Dáng gầy áo trắng khiêm nhường nết na
Ừ thôi! Như cánh diều hoa
Bay trong gió lộng chiều tà hoàng hôn.
MIỀN TRUNG QUÊ TÔI
Mưa nguồn chớp biển đông về
Miền Trung bão lũ dân quê trắng nhà
Chín tháng trời chẳng chịu mưa
Nắng thiêu đốt chẳng tiễn đưa khổ buồn
Dân quê quần quật thấy thương
Hai sương một nắng khổ nhường nào đây ?
Cuộc sống cơ cực tơi bời
Toàn nắng hạn dân chẳng ngơi phút nào!
Bắc thang lên hỏi trăng sao
Mưa dầm nắng cháy khi nào vui đâu ?
Mùa đông nước trắng một màu
Dân đen cơ cực – đông sấu đắng cay.
Trần Công Thạch
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »
CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận
Posted by admintnqn trên 17/09/2018
CHO TÔI XIN
Cho tôi xin một góc trời râm mát
Ghế công viên nơi hò hẹn tình nhân
Chầm chậm thôi – Nắng ơi! Đừng vội tắt
Đừng cạn chiều, lãng đãng gió lang thang.
Cho tôi xin chút bình yên thanh thản
Tiếng trẻ thơ bên cha mẹ đùa vui
Nằng nặng trời – Mây ơi! Đừng đến nhé!
Đừng rơi nhanh, mang chút nhớ mưa bay.
Cho tôi xin thả hồn quanh hồ nước
Chân chạm vườn hoa thoang thoảng ngọc lan
Ua úa cỏ – Công viên ơi! Đầy bướm
Rũ hết ồn ào, khói bụi bao quanh.
Cho tôi xin chút nắng mai buổi sáng
Cùng mọi người tập thể dục thân quen
Xanh man mát, lá ơi! Vòm lấp lánh
Ánh mặt trời, trong thành phố bình yên.
Cho tôi xin – Giữ dùm nhau lá phổi
Những mảng xanh rợp bóng mát công viên
Dẹp quán xá lấn chiếm bao năm tháng
Sài Gòn tôi! Xanh đẹp phố văn minh.
MÙA THU VÀ ANH
Anh vẫn mãi mùa thu vàng xa vắng
Gió vô thường lay nhẹ lá me bay
Tôi xuống phố, đèn lên chiều man mác
Sông Trà xưa – Xa ngái gió heo may.
Sao cứ mãi mùa thu vàng khắc khoải
Chiều tha phương đăng đắng giấc mơ xưa
Bâng khuâng nhớ – nao nao về phương ấy
Tôi đợi người mùa thu nắng đong đưa.
Trà giang nay, bóng chiều nghiêng sâu lắng
Mây lưng trời, lơ lửng gió thu sang
Tôi đứng đấy bên dòng sông cạn nước
Lằng lặng chờ – sao nhơ nhớ lan man.
Một lần thôi chạm vào đời hư thực
Vạt nắng tàn se thắt trái tim nhau
Thu và anh hoài niệm xưa ký ức
Giọt thời gian đọng lại vết thương đau.
QUÊ NỘI SƠN AN
Tôi về quê nội Sơn An
Lắng nghe câu ví – tình tang ru hời
Đường xa tìm bến đò ơi!
Qua sông lại nhớ một thời xa xưa.
Theo cha về nội gió mưa
Bờ đê lồi lõm vẫn thừa cỏ may
Núi Hồng Lĩnh mãi còn đây
Sông Lam lạc gió đò đầy lũ qua.
Nội tôi hai cụ đã già
Mỏi mòn mừng tủi tưởng là giấc mơ
Bây giờ tóc đã bạc phơ
Cha tôi kháng chiến đôi bờ cách xa.
Hàng tre trước ngõ bóng tà
Lượn lờ uốn khúc sông La vơi đầy
Thương câu ví dặm tình say
Gập ghềnh Hà Tĩnh đường dài hoàng hôn.
Bốn mươi năm vẫn lối mòn
Khổ nghèo lam lũ nỗi buồn chân quê
Tần ngần giữa ngọn gió se
Quê cha thương quá lối về xa xôi.
La Hà Thạch Trận
Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »