Lê Ngọc Bửu
Posted by thinhanquangngai1 trên 04/08/2007
Lê Ngọc Bửu
Còn có bút hiệu Lê Ngọc Hà Nhai
Sinh năm 1937, tại Quảng Ngãi
Hiện ờ Gò Vấp, Sài gòn.
Dạy học và là dịch giả Anh – Việt
Đã xuất bản: Tình Dâng (thơ tình song ngữ)
Phần giới thiệu trên web cá nhân Lê Ngọc Bửu:
Ra đời và lớn lên bên dòng sông Trà, một dòng sông hiền hòa, chỉ biết chăm chút mang phù sa bồi đắp hai cánh đồng bên sông thân thương. Tâm tình nhà thơ như được dòng sông thổi vào: chút hiền hòa của gió sông và chút cần cù của con nước Trà Giang. Cho đến suốt cuộc đời anh, hình ảnh này vẫn gắn chặt với cuộc sống và tâm hồn anh.
Năm lên tám (1945), anh theo ông bà nội tản cư về chánh quán (Tịnh Hà, Sơn Tịnh, Quảng Ngãi) bên tả ngạn sông Trà. Học trường làng lõm bõm. Năm 1943, anh đậu vào Trường Trung học Lê Khiết ( trường Trung học duy nhất của Liên Khu V) và năm 1951, về học trường Trung học Rừng Xanh (Sơn Tịnh) một năm rưỡi. Sau đó, anh ở nhà giúp ông bà nội việc đồng áng ( tập tễnh đi cày và cuốc đất ). Việc học hành được mô tả như là xa vời. Anh lớn dần theo với đường cày cô độc ….
Sau năm 1954, các bạn anh lần lượt ra tỉnh học trung học. Anh vẫn âm thầm khép nép dưới bóng tre xanh. Anh thường đến chơi với vài bạn cũ. Trong đó có người bạn thiết thân ( bây giờ là nhà thơ Ngân Giang ). Anh tò mò đọc thử những gì bạn anh học: anh hiểu được. Anh quyết định âm thầm tự học. ( Ông bà anh mỗi năm một già thêm, không ai – ngoài anh – trợ giúp ). Năm 1957, khóa thi Trung học đầu tiên mở ở tỉnh nhà ( trước đó mở ở Huế và Qui Nhơn ). Anh quyết định thử sức. Trời thương kẻ khó ! Một sáng đẹp trời, trên bảng thí sinh trúng tuyển có tên anh. Việc anh thi đậu bấy giờ tạo nên vài huyền thoại nhỏ trước mắt ngạc nhiên của bà con.
Năm sau (1958) anh vào học khóa Sư phạm Cấp tốc Qui Nhơn ( cũng lại được trời thương kẻ khó ! ). Anh vừa học Sư phạm vừa dạy kèm. Điều làm tâm hồn anh nở hoa là được giới thiệu dạy kèm hai nữ sinh duyên dáng và thông minh Khi năm học Sư phạm kết thúc, lớp học anh dạy kèm cũng phải kết thúc thôi. Đêm 21/5 năm ấy là đêm cuối cùng, anh được mời viết lưu bút. Thay vì có bài viết như thông thường, anh làm 2 bài thơ. Mẫu tự đầu tiên của mỗi câu thơ được ghép lại thành tên của cô chị và cô em. Cả hai bài thơ lưu bút viết liền tại chỗ học được cha mẹ hai cô xem. Ông bà trao nhau ánh mắt và nụ cười. ( Cho đến nay, anh vẫn mang theo nụ cười huyền diệu ấy nhưng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của nó ! )
Hai bài thơ ấy mở ngỏ cho anh vào Thi Ca.
Lê Ngọc Bửu said
LỜI THƯA THÊM:Xin giới thiệu nhà thơ VŨ NGỌC
*Tên thật:CAo Màng-sinh năm 1938
*Cựu Giáo viên Quảng Ngãi (1958–1975)
*Hiện ở Phường Bắc Lộ,Cẩm Thành,Quảng Ngãi
TỰ TÌNH SÔNG TRÀ
(Tặng các bạn QN xa quê)
Em mười sáu căng tròn mùa nước chế
Tình xôn xao sóng dậy dưới trăng mờ
Anh biền biệt ngót thời trai thế hệ
Gói tương tư ,giấu kín trọn niềm mơ
Trăng bến cũ tự tình lời dĩ vãng
Theo con thuyền ngày ấy chở quê hương
Không trở lại tìm nhau dài năm tháng
Giờ xuôi dòng mái tóc ngã màu sương.
Em thầm lặng ấp ôm tình non Ấn
Nắng nghiêng chiều vàng ruộm dáng vọng phu
Anh mãi miết thuyền phong ba lận đận
Lạc nẻo quê còn khuất lẫn sương mù.
Giờ trở lại,nao nao dòng nước cạn
Giữa đôi bờ tô gương nét kiêu sa
Đừng nuối tiếc chi tàn phai dĩ vãng
Con sỏi nào lăn lóc mãi chơi xa.
Trăng,bến cũ,sông xưa,nguyền son sắt
Tang thương nào chưa phai vì gió mưa
Còn in đậm mối tình quê bền chặt
Mấy bận lở bồi tình vẫn như xưa !
VŨ NGỌC
Lê Ngọc Bửu said
lời thưa nhỏ:Xin đọc:(mắt em xinh)
-câu 2:Để nghe thương nhớ xuống êm đềm
-câu 9:Một chút vương vương nắng ửng hồng
Xin cám ơn
Lê Ngọc Bửu said
MẮT EM XINH
Tôi muốn nhìn sâu đáy mắt em
Để nghe thương nhớ xuống ê đềm
Bỗng dưng em ngước nhìn tôi lại
Xao xuyến…lòng tôi xao xuyến thêm
Đôi mắt em xanh màu biển khơi
Hồn tôi đăm đắm giữa chơi vơi
Bờ mi in bóng màu trăng mới
Sóng mắt lung linh nét tuyệt vời
Một chút vương nắng ửng hồng
Màu tình lưu luyến buổi chờ mong
Giữa dòng vấn vít tôi ngây ngất
Chết đuối hồn tôi trong mắt trong
Chiều nay ngồi nhớ màu đôi mắt
Ánh mắt theo tôi suốt viễn trình
Chút gió đưa trăng về gợi nhớ
Màu trời ảo diệu…mắt em xinh.
Lê Ngọc Bửu said
CHIỀU QUA CẦU TRÀ KHÚC
Ngày lại ngày anh vẫn qua đây
Đường thênh thang trong chiều xuân đầy
Những ngọn đèn dài buồn quên thắp sáng
Hồn hoang vu như một loài cỏ cây
Anh bần thần buổi chiều xuống lâu
Dòng sông–Ôi đáy mắt em sầu
Ngày thơ bỗng lạ phương trời nhớ
Bốn ngã hoang liêu chợt đối đầu
Gió cuốn qua cầu dòng sông trôi mau
Cuộc tình nào đưa em vào mai sau
Mà chân mòn đã một đời du mục
Còn không em trên vạn nẻo sầu?
Rồi những ngày anh sẽ qua đây
Tương lai mịt mù mỏi cánh chim bay
Tình yêu em có thành chứng tích
Trên nhịp cầu trơ hay con nước vơi đầy.
HUỲNH NGỌC PHIÊN
Lê Ngọc Bửu said
TÌNH YÊU TUỔI TRẺ
Yêu em từ thuở mười lăm
Măng non vừa chớm trăng rằm sáng tươi
Gặp nhau rạng rỡ nụ cười
Tăng thêm vẻ đẹp trồng người đượm duyên
Tình thương thầm kín triền miên
Chưa lần tỏ rõ lời nguyền cùng nhau
Bồn chồn nghĩ trước lo sau
Bâng khuâng ghi nhớ lan mau nỗi buồn
Vào ngày xa vắng mưa buông
Càng thêm nhung nhớ càng luôn hướng về…
Tình yêu gắn bó say mê
Mỗi lần gặp mặt tràn trề niềm vui
Nhớ thương rào rạc chẳng nguôi
Bao nhiêu lo lắng bùi ngùi dấu che
Tình nồng say đắm vuốt ve
Đưa tay hái búp lại e động cành
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh
Phải lo học tập phải dành thời gian
Tình yêu tuổi trẻ lang bang
Không đâu dứt khóat muôn vàn khó khăn
ANH NGUYỄN
Lê Ngọc Bửu said
XIN THÊM MỘT LỜI THƯA:Hân hạnh giới thiệu nhà thơ VŨ NGUYÊN
*Tên thật:Vũ Duy Chúc,sinh năm 1936.
*Quê quán:Hành Thuận,Nghĩa Hành
*Dạy học,làm thơ,vẽ tranh và tạc tượng là 4 kỹ năng tuyệt diệu
hài hòa
*Hiện ở chánh quán.Điện thoại:(055)962083
THUỞ BAN ĐẦU
(Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy-Thế Lữ)
Gặp nhau sao cứ thẹn thùng
Đôi môi mấp máy đỏ bừng vành tai!
Ngượng ngùng thỏ thẻ một hai
Dư tay hái bứt nát vài lá hoa
Bồn chồn không nệ đường xa
Mà khi gần đến hóa ra dùng dằng
Những lời sắp sẵn đá vàng
Tay trong tay nóng bỏng càng ngu ngơ
Bao nhiêu mây gió trăng thơ
Bao nhiêu lúng liếng bây giờ trốn đâu?
Ngàn năm cái thuở ban đầu
Ngây thơ,già dặn,mau lâu khó lường
Mới hay sức mạnh ngàn trùng
Khi yêu đừng nói rằng từng khôn ngoan.
VŨ NGUYÊN
thinhanquangngai said
Chân thành cảm ơn Thi hữu Lê Ngọc Bửu đã giới thiệu một số tác giả, bài vở cho TNQN. Về địa chỉ và số điện thoại của các tác giả chúng tôi đã lưu ở một nơi khác (phục vụ cho việc thông tin liên lạc) mà không đăng lên trang này, trừ khi chính tác giả đó cho đăng bằng cách ghi chú “được đăng địa chỉ và số điện thoại)
Lần nữa cảm ơn Thi hữu Lê Ngọc Bửu, mong tiếp tục nhận được bài vở từ Thi hữu. Kính chúc Thi hữu sức khỏe, vui vẻ!
BĐH-TNQN
Lê Ngọc Bửu said
LỜI THƯA NHỎ:Khi giới thiệu bài thơ”Tôi sẽ về” của nhà thơ Ngân Giang,LNB đánh máy sót mấy đọan.Nay xin ghi lại đầy đủ:
TÔI SẼ VỀ
Dù dòng đời có ngăn cách với chia phôi,
Tôi sẽ về tìm em giữa một mùa xuân…
Xuân nào sẽ đến -Đón tôi về
Gặp lại em thơ tận nẻo quê
Vất vả bao năm đời gắn bó
Quên ngày tháng trống chuỗi lê thê!…
Thời gian thấm thoắt cứ hòai trông
Ấp ủ tình riêng ,chặt sóng lòng
Vỗ giấc miên trường,tâm mãi tịnh
Thanh xuân tuổi ngọc tựa bên song
Xuân nào bến cũ-Đón tôi qua
Chiến cuộc tràn lan phủ khắp nhà
Lệ nhỏ buồn hiu trên khóe mắt
Xuân không pháo nổ ,lại không quà!
Chinh nhân gót mõi chốn nào ngơi?
Nắng đẹp quê hương vẫn gọi mời
Tiếng trẻ nô đùa trên sóng nước
Xuân về rộn rã khắp nơi nơi.
Xuân nào trở lại-Đón người yêu
Vẻ đẹp năm xưa dáng diễm kiều Thổn thức trông đêm chừng nguyệt thẹn
Miên man bóng nhỏ đổ đường chiều
Ôm hoa trãi thảm lót qua thềm
Gót ngọc thênh thang lướt nhẹ êm
Gió thoảng đêm xuân nhiều mộng đẹp
Ru tình trọn vẹn đượm môi em.
NGÂN GIANG
Lê Ngọc Bửu said
HUẾ MƯA HẠ
(Trích CD Phiến Tình Lắng Đọng 2 của Nhóm thơ “Giọt Đường Thi và Hương Lâng”xứ Quảng)
Có phải vì thương người thương mưa xứ Huế
Nên ngày tôi về mưa lác đác bên sông
Đây con đường
Xưa…Em đi trong nắng sớm mưa hồng
Đây lối thuộc những lần vu vơ qua cầu ướt áo…
Mưa giọt ngắn giọt dài
bên này sông
bên kia sông
đèn chiều thấp thoáng
Sông Hương buồn
con nước dật dờ trôi
để tôi về thương nhớ tuổi hai mươi
thương lối cũ
những chiều vàng nhạt nắng…
Thành phố buồn…
tôi thương những con đường vắng
(tuổi hai mươi tôi sống ở nơi này)
tôi thương những chiều mưa Hạ xác xơ bay
những chiều mưa bâng quơ rụng đầy phương đỏ…
Hạnh phúc mơ hồ theo chân qua phố
chút thẹn thùng vương vít dáng buồn xưa…
Ngày tôi về
tháng Tư trời vẫn mưa
Tôi trở lại
lối xưa đã nhiều thay đổi…
những kỷ niệm khói sương tôi mang theo trên cuộc đời trôi nổi
Giọt mưa thì thầm dìu dặt hương xưa
Huế mù sương…
khi Huế chuyển mùa…
Mới mà đã hơn hai mươi năm phiêu bạt…
Đời buồn vui mưa nắng bên trời
mùa lại
mùa qua
bụi hồng tản mạn
Huế-mơ hồ kỷ niệm
Ánh trăng vơi…
Tôi về Huế một chiều
không ước hẹn
Nhớ tuổi hai mươi có Huế trầm buồn
nhớ vu vơ khi chớp bể mưa nguồn
Ngày tháng Hạ hoang mang đồng chiều gió nội
Tôi trở về
lang thang-mây lạc lối?
(đầu tháng Tư nào phải mùa mưa!)
thương Em qua cầu những tháng năm xưa
sông nước cũ vấn vương buồn xứ Huế…
Huế,tháng Tư,1997
HUỲNH NGỌC PHIÊN
Lê Ngọc Bửu said
LỜI THƯA THÊM:Hân hạnh giới thiệu nhà thơ Huỳnh Ngọc Phiên:
*Tên thật Huỳnh Ngọc Phiên,sinh năm 1944,tại Ân Phú,Quảng Ngãi
*Tiến sĩ Tóan tại AIT(Học viện Kỹ thuật Châu Á).Sau đó là Giáo sư và Khoa trưởng tại Học viện này.
*Hiện là Giám dốc Công ty AMATA ỏ TP HCM.
*Hiện ở tại 28H,Khu chợ Hạnh Thông Tây,Gò Vấp,TP HCM
*Điện thọai: 0908.049.369
Lê Ngọc Bửu said
lời thưa nhỏ:Câu 4 bài thơ trên xin đoc;
“Hồn Thơ chở Mộng Xuân thì tặng Em”
Lê Ngọc Bửu said
VÂN TRÌNH VÀO THƠ
SƠN khê phảng phất tình EM
Đầy mùa hoa nhớ ,xuyên rèm lễ nghi
Tình Thơ đâu có hẹn kỳ
Hồ Thơ chở Mộng Xuân thì tặng Em
Trắng tầm dâu bể thâu đêm,
Đa đoan thế tục thêm xanh bút tình
Ta mời nhau chén Cung Đình
Cho vòng nguyệt quế cưa mình tôn vinh
Mắt EM-xanh một biển tình
Bồng bềnh vũ khúc Vân Trình vào THƠ
THANH SƠN
Lê Ngọc Bửu said
CA DAO
Trao nhau một chút phù vân
Là duyên kiếp hay nợ nần đó em
Nhớ nhiều chi để buồn thêm
Nổi trôi thân phận đêm đêm ngập ngừng
“Tay bưng đĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau”
Câu ca dao có từ lâu
Nào hoa nhớ bướm nào cau nhớ trầu
Bâng khuâng nước chảy qua cầu
Ngẩn ngơ mây trắng bạc đầu nhớ thương
HUỲNH CHÂU
Lê Ngọc Bửu said
NỖI LÒNG
Yêu nàng từ thuở nào đây?
Mình không nhớ rõ sợi dây vô tình
Giống chẳng bóng cũng chẳng hình
Mà sao kết chặt sự sinh thế này?
Thuyền đời nào có ai hay
Con tim đa cảm trò bày trớ trêu
Đêm mộng mị,ngày khẻ kêu
Trông ai cũng giống liêu xiêu bóng nàng
Tóc thề bỏ xõa lưng ngang
Bờ vai mềm mại áo hàng thanh thiên
Giọng oanh thỏ thẻ diu hiền
Ngây thơ trong trắng như tiên giáng trần
Ước gì có thuật phân thân
Đêm đêm hiện đến một lần đỡ mong
Dù sao cũng thỏa mộng lòng
Chút tình trinh bạch đọng trong nỗi niềm.
NGÂN GIANG
Lê Ngọc Bửu said
Lời thưa:Hân hạnh giới thiệu một nhà thơ mới:HUỲNH CHÂU(trong
nhóm Giọt Đường Thi và Hương Lâng xứ Quảng)
Huỳnh Châu(tên thật và cũng là bút hiệu)sinh năm 1940 tại Ân Phú,Sơn Tịnh,Quảng Ngãi.Cử nhân Văn khoa Huế,dạy trung học ở Quảng Ngãi.Hiên vê hưu và ở tại 23,Lê Ngung,QN.ĐT:(055)823384.
THƯƠNG QUÁ CHIỀU ƠI
Thương quá chiều ơi,thương quá người ơi
Vệt nắng nào phai hiu hắt bên trời
Còn chút hương buồn vương trên mái tóc
Rồi cũng theo mây theo gió tơi bời
Em xòe bàn tay ôm vàng nắng hạ
Để lại bâng khuâng trong cõi vô thường
Một đời cô đơn trông chờ xứ lạ
Mà nghe xôn xao tiếng hát thiên đường
Em đi giữa đời nửa vòng tay khép
Lòng nghe mênh mang nhớ tuổi xuân thì
Cho em ,cho anh,cho tình chật hẹp
Lá đã xa cành để gió cuốn đi
Mai mốt xa rồi dù nhớ dù không
Để dấu tin yêu còn lại tuổi hồng
Thương quá chiều ơi về ngang lối cũ
Giờ đã nghìn trùng giờ đã mênh mông…
HUỲNH CHÂU
Lê Ngọc Bửu said
VẦN THƠ NGÀY CŨ
Là Em đó ta chờ trong mộng ảo
Buổi bình minh nhân loại đẫm hương yêu
Vì yêu Em ta mới biết làm thơ
Biết hò hẹn cùng gió trăng một thuở
Vì yêu Em muôn đời ta mắc nợ
Thơ cùng ta thao thức những đêm sương
Ta theo em trên muôn vạn nẻo đường
Ngoài mặt nhân gian–giữa vùng bóng tối
Những sắc cầu vồng chỉ mình Em thấy
Một mình Em là đủ cả hương đời
Em đăng quang lặng lẽ giữa lòng tôi
Cười nâng trong tay chất men thần bí
Rượu em chuốc ta say vùi ngạo nghễ
Mộng quân vương quên mất cả vương triều
Đem ngai vàng đổi sóng mắt người yêu
Nhận nhát kiếm tử thương làm nghi lễ
Và từ đó thơ buồn như bóng lệ
Em về đâu trên vạn nẻo đường sầu
Những đêm dài khi gió hát trên cao
Ta ngơ ngẩn chắp vần thơ ngày cũ…
HOÀI CHI
Lê Ngọc Bửu said
TÔI SẼ VỀ
Dù dòng đời có ngăn cách với chia phôi,
TÔI SẼ VỀ tìm em giữa một mùa xuân…
Xuân nào sẽ đến-Đón tôi về
Gặp lại em thơ tận nẽo quê
Vất vả bao năm đời gắn bó
Quên ngày tháng trống chuỗi lê thê!
Thời gian thấm thoát cứ hoài trông
Ấp ủ tình riêng chặt sóng lòng
Vỗ giấc miên trường tâm mãi tịnh
Thanh xuân tuổi ngọc,tựa bên song.
Xuân nào bến cũ -Đón tôi qua
Chiến cuộc tràn lan phủ khắp nhà
Lệ nhỏ buồn hiu trên khóe mắt
Xuân không pháo nổ,lại không quà!
NGÂN GIANG
phuongle_my said
THỌ LỘC YÊU THƯƠNG
MƯỠU
Ai về Thọ Lộc quê tôi,
Nhắn rằng ta vẫn bồi hồi nhớ thương.
Cách sông, cách núi, xa đường,
Tình yêu kỹ niệm quê hương khó mờ.
Thôn Thọ Lộc ở bên bờ Trà Khúc,
Đường quanh co đôi lúc ngập lúa vàng.
Cũng đình, cũng chùa miếu thật khang trang,
Nhưng ai biết dân làng còn lam lũ.
AN lạc thiên niên thì bất hũ,
KHÁNH thành vạn đại vĩnh vô khiêm. (1)
Thẳng tấp chân trời là cánh đồng chiêm,
Vui bay lượn đàn chim âu lướt cánh.
Cuộc sống thanh bình, dân hiền đức hạnh,
Tạo lớp người khoẻ mạnh, sống vui tươi.
Nhớ nhau nhắn gợi đôi lời.
MỸ LÊ PHƯƠNG
(1) AN KHÁNH là một xóm trù phú nhất của thôn Thọ Lộc nằm ngay
trên bờ Trà Khúc
Lê Ngọc Bửu said
DÒNG SÔNG QUÊ TÔI
Trà Giang quê tôi vươn dài nhiều xã
Nước trong xanh êm ả chảy ra khơi
Dòng nước ngọt nuôi dưỡng cả quảng đời
Thắm rau lúa tốt nhanh màu xanh mượt
Chiếc thuyền buồm no gió chạy xuôi ngược
Mang gỗ về chuyển gạo mắm đi lên
Giúp người dân đủ thực phẩm tuyến trên
Ổn định cuộc sống cho miền sơn cước
Dựa ven sông mọc lên bờ xe nước
Bánh quay tròn chạy suốt cả ngày đêm
Đưa nước đến ruộng vườn tươi tốt thêm
Đủ no ấm cho mọi người nghèo khó
Mùa bão lũ mưa nhiều trời lộng gió
Nước dâng tràn trải khắp đất phù sa
Cây cối sum sê kết trái đơm hoa
Vụ bội thu các chủ vườn mong đợi
Sông quê hương trong sáng tuyệt vời
Nước lung linh in bóng khắp mọi nơi
Con đò nhỏ rộn ràng người qua lại
Cảnh thanh bình lòng tôi mãi sáng ngời.
ANH NGUYỄN
Lê Ngọc Bửu said
VỀ ĐÂU MÁI TÓC NGƯỜI THƯƠNG
Về đâu-lạc bước về đâu nhỉ?
Bỏ lại sau lưng những hẹn kỳ!
Kỷ niệm còn vương trên mái tóc
Bâng khuâng tưởng nhớ chút xuân thì
Ta về góp nhặt dư âm thử
Mỗi bước trong mơ lại ngỡ như…
Tiếng vọng đâu đây mùa phượng cũ:
Anh ơi!Hạ hết đã sang thu
Tình ta đã lặng mùa dông bão
Sóng gió qua đi nỗi khát khao
Đọng lại trong tim niềm cảm mến
Bồi hồi lưu luyến biết là bao
Chiều nay cảm thấy lòng hoang dại
Trắc ẩn sâu xa-bỗng nhớ ai?
Cách biệt-lần đi là mãi mãi
Tình ta đã chết,cố nhân ơi!
NGÂN GIANG
Lê Ngọc Bửu said
Và cũng xin giới thiệu nhà thơ ANH NGUYỄN–trong nhóm thơ”Giọt
Đường Thi và Hương Lâng (xứ Quảng).Tên thật là Nguyễn Phế,sinh năm 1937.Quê quán:Thôn Thọ Lộc,Tịnh Hà,Quảng Ngãi.Hiện ở tại quê
nhà.Điện thọai:(055)670.555.
AN HẢI SA BÀN
Sơn Tịnh miền đông đã rạng danh
Nhấp nhô mâm cát tựa như tranh
Sa Kỳ bến cảng thuyền về sớm
An Hải làng nghề cá trãi nhanh
Mỹ vị bồi thêm nguồn bổ dưỡng
Cao lương tăng đủ chất tươi xanh
Trăng khuya chếch bóng xuyên mành lưới
Ngọn sóng xô bờ rộn rã thanh
Anh Nguyễn
Lê Ngọc Bửu said
Xin giới thiệu một bạn thơ trong nhóm thơ “Giọt Đường Thi và Hương Lâng xứ Quảng” với “TNQN”,một Website Thơ được ca ngợi là
“Tuyệt vời”:Nhà thơ NGÂN GIANG
Ngân Giang–bút hiệu của Y sĩ Đỗ Đức Nhuận–sinh năm 1940 tại thôn Ngân Giang,Tịnh Hà,Quảng Ngãi.Hiện ở 247/10/2,Đại lộ Hùng Vương,Quảng Ngãi.Điện thọai:(055)825.109.
CHIỀU THIÊN ẤN
Mơ màng dáng đứng cạnh dòng sông
Tịch mịch yên hà giữa chốn không
Tỉnh giác-đâu đây chuông đổ gọi
Bừng mê-khoảnh khắc khách chờ trông
Chùa thiêng,tích đức bao người viếng
Giếng Phật,ươm thiền lắm kẻ mong
Một thoáng hành hương rời thế tục
Phong trần,nhẹ bớt cảnh thương lòng!
Ngân Giang
Xuanle said
VẠN LÝ TÌNH
Muôn dặm quan san cuộc viễn trình
Còn đâu nét ngọc ..dáng thư sinh?
Thơ sầu lạc vận đem trao gởi
Rượu nhạt màu phai nhấm một mình.
Cơn bấc lạnh lùng..đêm giá buốt
Giọt nồm ấm áp buổi bình minh
Quỳnh hoa theo gió hương thoang thoảng
Cánh nhạn bay xa ..vạn lý tình.
Xuân Lê said
THIÊN BÚT HOÀI CẢM
Bút vẫn còn đây,vẫn đứng đây
Phong sương tuế nguyệt nét hao gầy
Trơ vơ đỉnh núi vầng trăng khuyết
Lác đác chân đồi chiếc lá bay
Thiên Ấn ngàn năm in dấu ấn
Phê vân vạn thưở vẽ vờn mây
Nước non mang nặng tình non nước
Biết đến bao giờ dạ mới khuây
Xuân Lê
Lê Ngọc Bửu said
LOVE’S PHILOSOPHY(by PERCY BYSSHE SHELLEY)
TRIẾT TÌNH
Là suối,bao giờ cũng luyến sông,
Nồng nàn sông nhớ biển mênh mông
Gió hiền-hơi thở trong trời đất-
Ru mãi ngàn năm nhịp sống hồng.
Chẳng có gì riêng giữa cõi trần,
Thiên nhiên buộc chặt những tình thân,
Mối dây vạn vật dường tha thiết,
Sao lại hai ta chẳng xích gần?
Ngút ngàn đỉnh núi ấp mây vương,
Kìa!sóng đùa xô vỗ đại dương,
Không một hoa nào còn ngất ngưởng
Nếu mà ngạo nghễ giữa phong sương.
Mặt đất chan hòa nắng thủy tinh,
Trăng xanh đắm đuối biển xuân tình.
Làm sao biết được hôn thi vị
Nếu chẳng hôn nào em tặng anh?
Lê Hà Sang said
Chào Thầy!
Lâu quá không gặp lại thầy, sức khoẻ thầy dạo này tốt không?
Thầy cho em xin địa chỉ nhà ở Gò Vấp để khi nào rãnh ghé thăm thầy
Rgds
Lê Hà Sang
ps: Sang là GV hồi dạy ở Thanh Bình, số đt của em 0909 18 87 18
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
11-
Mỗi nơi Nguyễn Bính đi qua,nơi đó có vết hồn Nguyễn Bính lưu lại
trong thơ.Bề rộng thơ Nguyễn Bính dàn trải khắp bốn miền đát nước.Chuyện gì cũng có thể làm Nguyễn Bính xúc động:từ thoáng bướm bay sang nhà hàng xóm…cho đến cô lái đò lỡ tuổi xuân….
Vì thế ta không thể xem Nguyễn Bính viết bài”Cô gái vườn Thanh”
là vì CHÚT DƯ HƯƠNG tên tuổi TTKH.
Lại nữa,khi tên tuổi TTKH được ghi vào văn học sử thì Nguyễn Bính đã là chủ nhân một gia tài thơ gồm hơn một nghìn bài(theo Thi nhân Việt Nam).Nếu ta nói Nguyễn Bính là nhà thơ lớn:chắc không ngoa?
Ta có một GIỌT LỆ GIAO CẢM dâng cho người nghệ sĩ tài hoa này
cũng là lẽ thường tình của người có TRÁI TIM ĐỒNG ĐIỆU.
VI-THÂM TÂM,NGƯỜI CHÍNH THỨC ĐỐI THOẠI VỚI TTKH TRONG CUỘC TÌNH
THƠ TTKH
Một chứng tích văn học chưa thể–có thể là không thể–xóa đi được sư hiện diện:
*Bốn bài thơ ký tên TTKH:
.Hai sắc hoa Ti-gôn(Tiểu thuyết thứ Bảy-số 179)
.Bài thơ thứ nhất(TTTB-182)
.Đan áo (Phụ nữ Thời đàm)
.Bài thơ cuối cùng(TTTB-217)
*Ba bài thơ ký tên Thâm Tâm:
.Màu máu Ti-gôn(Gởi TTKH)
.Dang dở (Tặng TTKH)
.Các anh (Gởi TTKH)
BẢY BÀI THƠ này neo chặt nhau như mắt xích,tạo nên CUỘC TÌNH THƠ
TTKH.Cùng với NGƯỜI-TÌNH-THƠ BÍ ẨN,cuộc tình thơ này đã tạo ra
“Huyền Thoại TTKH”,một huyền thoại thi ca CÓ-MỘT-CHƯA-HAI trong
văn học Việt Nam.
Có người cho bài thơ”Đan áo” không chắc của TTKH,nhưng ta làm sao giải thích khi “Bài thơ cuối cùng” có đọan nhắc đến bài”Đan
áo”:
“Chỉ có ba người đã đọc riêng
Bài thơ “Đan áo “của chồng em
Bài thơ “Đan áo” nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem”
Nếu công nhận bài”Đan áo”là của TTKH,ta không thể phủ nhận bài
“Các anh” của Thâm Tâm,người DUY NHẤT và là người CÓ THẨM QUYỀN
BẬT NHẤT đối thoại với TTKH:
“Kéo dài một chiếc áo len
Tơ càng đứt mối Nàng càng đứt dây
…
Em về ĐAN nốt tơ duyên
Vào tà ÁO mới đừng tìm duyên xưa”
Giả sử cả hai bài ấy đều không phải của hai tác giả đó,thì tại sao cả Thâm Tâm lẫn TTKH đều không lên tiếng phủ nhận?Chẳng lẽ
họ thờ ơ với những đứa con tinh thần của họ đến thế sao?!
Cà hai người đều thực hiện lời hẹn:
“Cố quên đi nhé câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ”
Quả thật cả hai người đã đạt đến tuyệt đỉnh của IM LẶNG
–NÀNG MẤT HÚT:Nàng là người mà giới yêu thơ đã và đang tìm kiếm
nhưng vẫn chưa–hy vọng sẽ không bao giờ–GẶP:Phải chăng Nàng là
người đi theo dấu chân Lưu Nguyễn?
–CHÀNG THÌ HIỂN NHIÊN”CÂM MÀ NÍN”:Chàng là người giới yêu thơ
muốn biết:có phải là người-tình-thơ của TTKH không?
Người có thể thay thế Chàng trả lời câu hỏi này là TÂM THỨC
LÃNG MẠN CỦA NGƯỜI YÊU THƠ.
(chấm và hết)
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
10-
–MÙA THU TÀN:Định mệnh đã đưa TÌNH NÀNG vào NGÕ CỤT BI THƯƠNG,
khép kín một mối tình.Ngọai cảnh lần này tác động vào Nàng làm
Nàng run sợ:
“Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu HOA ĐỎ rụng chiều thu…”
–Giữa hai mùa thu NỞ-TÀN:dòng thời gian chuyên chở mối tình “Hai sắc hoa Ti-gôn”.Giữa dòng bồng bềnh theo năm tháng,
linh cảm trong Nàng như mách bảo:
“Cánh hoa tựa TRÁI TIM TAN VỠ
Và ĐỎ như màu MÁU thắm phai”
Và hiện thực tình Nàng diễn ra như linh cảm.Tiếng nấc từ trái
tim Nàng rung lên thành lời bi thiết;
“Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi! người ấy có buồn không,
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai,tựa MÁU HỒNG?”
V-GIỌT LỆ DÀNH CHO NHÀ THƠ NGUYỄN BÍNH:
Trước mộ Đạm Tiên,Kiều nhỏ lệ,giọt lệ của Khách đa tình thương người đồng điệu.
Bài thơ “Cô gái vườn Thanh” là kết tinh của những giọt lệ thương cảm mà Nguyễn Bính rung động vì chuyện tình của một thiếu
phụ:
“Đêm đêm bên cạnh chồng già
Và bên cạnh bóng người xa hiện về.”
Hài hòa cùng tiếng lòng vang vọng từ thơ TTKH qua “Hai sắc hoa
Ti-gôn”,một hòai niệm thiết tha đối với Nguyễn Bính:
“Truyện xưa hồ lãng quên rồi
Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh
Bao nhiêu gian khổ vì tình
Cớ sao giống hệt chuyện mình GẶP xưa”
Chuyện tình đó nhà thơ Nguyễn Bính đã GẶP chứ không phải DẤN THÂN vào.Và rồi nhà thơ bâng khuâng:
“Phài chăng mình có nên NGỜ
Rằng người năm ấy bây giờ là đây?”
“Ngờ” nghĩa là không xác quyết.Chuyện lòng giống chuyện lòng.
Vậy sao ta có thể nghĩ nhà thơ cố ý dấn thân vào chuyện tình
TTKH được?
Lại nữa,khác với Thâm Tâm làm thơ để GỞI,Nguyễn Bính làm bài thơ
“Cô gái vườn Thanh” để TẶNG TTKH,vi mối cảm thông đồng điệu.
“Gửi” là nói với,là đối thoại.”Tặng” là tự nguyện “Trao”,không mong được trả.
Nguyễn Bính là một thi sĩ,nghĩa là:
“…ru với gió và vơ vẩn cùng mây”
Đặc tính lãng mạn này là cốt tủy của Thi nhân.Với Nguyễn Bính,chất lãng mạn còn phong phú hơn nữa:
“Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.”
(còn tiếp)
thinhanquangngai said
Thưa tác giả Lê Ngọc Bửu
Để tránh những comment không liên quan đến bài chính, mong anh đăng tiếp tục các sáng tác của anh ở đây, rồi sau đó chúng tôi mang nó vào trang chính.
Rất cảm ơn
Chúc anh vui
BĐH-TNQN
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
9-
Ta lắng nghe Nàng tâm sự:
“Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy AI CŨNG ví cánh hoa xưa”
“Ai cũng” có nghĩa là “có nhiều”,it nhất là hai:
Một có thể mượn ý từ truyện ngắn “Hoa Ti-gôn”:”…một dây hoa”Tigôn” nhỏ ép rời ra:những nụ hoa chum chúm HÌNH QUẢ TIM VỠ,
ĐỎ HỒNG như nhuộm MÁU đào.”
Một nữa–ít ra là một nữa–TTKH mượn ý từ GÁNH HÀNG HOA của Khái Hưng:”Hoa leo Ti-gôn sắc ĐỎ sắc HỒNG,sắc TRẮNG,năm nào cũng vậy,MỘT MÙA TÀN lại MỘT MÙA NỞ.Nó chẳng giống lòng bất trắc của con người…”
Trong thơ TTKH,Nàng lấy HAI MÀU hoa làm ĐỀ TỰA bài thơ:HAI SẮC hoa Ti-gôn (đỏ và hồng là một)và HAI MÙA THU:
–MÙA THU NỞ,Nàng và người-tình-thơ trên đường vào tình sử,ngọai
cảnh không lay động tâm tư Nàng:
“Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn”
Tình Nàng trong trẻo quá:
“Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp:MÀU HOA TRẮNG
Là chút lòng trong chẳng biến suy”
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
8-
IV-NGUỒN CẢM XÚC TẠO NÊN “HAI SẮC HOA TI-GÔN”
Có người cho”Hai sắc hoa Ti-gôn” hình thành do cảm hứng từ truyện ngắn “Hoa Ti-gôn”của Thanh Châu.Thế Nhật còn hùng hồn hơn:”Nó (Hoa Ti-gôn)là nhân vật chính trong cuôc tình thơ của
TTKH.Nếu không có”Nó”,chắc chắn sẽ không có TTKH.”
Rất nhiệt tình nhưng hơi vội vàng!
Truyện ngắn “Hoa Ti-gôn” và thơ TTKH là hai thực thể không đồng nhất.Có tâm sự là có thơ .Thơ là tiếng lòng của thi nhân.Nỗi lòng TTKH cô đọng thành thơ TTKH.TTKH có thể lấy cảm hứng từ truyên ngắn “Hoa Ti-gôn” nhưng không thể nào là sản phẩm của
“Hoa Ti-gôn”.Thơ TTKH là tự phát và tự tại.Không có truyện ngắn
“Hoa Ti-gôn”,TTKH vẫn xuất hiện trên Thi đàn Việt Nam.”Hai sắc
hoa Ti-gôn”vẫn ra đời vì mối tình của TTKH.qua bao mùa thu u uẩn,đã biến thành TRÁI SẦU TƯƠNG TƯ chín mọng.
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
7-
Là cây bút đứng đắn,thận trọng với tia nhìn sắc sảo,Thanh Châu đã đẩy lùi một vài HƯ CẤU VỀ HUYỀN THOẠI TTKH vào BÓNG TỐI HOANG
ĐƯỜNG.Đúng ông là người bạn chân tình của TTKH,nhưng vẫn không thể xem ông là NGƯỜI TÌNH-THƠ của TTKH.Thanh Châu thành thật thú
nhận:”…Hồi đó tôi còn trẻ nên KHÔNG MẤY QUAN TÂM đến các bà phụ nữ làm thơ”(trích bài “Nói thêm về TTKH”của Thanh Châu,199o)
Ở một đọan khác,cũng trong bài trên,Thanh Châu thỏ thẻ:”…Vì vậy ngày Trần Huyền Trân còn chưa bệnh nặng,tôi đã HAI LẦN GẶNG
HỎI anh về MỐI TÌNH CỦA THÂM TÂM VÀ TTKH:có thực hay không?…”
“Không mấy quan tâm” gần như đồng nghĩa với”thờ ơ,hờ hững”.Làm
sao ta có thể gọi NGƯỜI TÌNH khi người ấy “THỜ Ơ,HỜ HỮNG”?Làm sao ta có thể gọi NGƯỜI TÌNH khi người ấy đi”gặng hỏi”ở một người khác về mối tình của chính mình?Làm sao ta có thể gọi NGƯỜI TÌNH khi người ấy đã từng”vuốt tóc”người “viết thư xin chữ
ký” và đã từng “thở dài trong lúc “người đi xin chữ ký”vui?
(”Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui…”)
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
6-
III-THANH CHÂU LÀ NGƯỜI TRÂN TRỌNG THƠ TTKH,NHƯNG KHÔNG LÀ NGƯỜI-TÌNH-THƠ
Trong cuộc tình thơ này,Thanh Châu chưa phải là NGƯỜI TRONG CUỘC.Ông vẫn là NGƯỜI NGÒAI CUỘC,ông không nhập cuộc.vẫn chưa là
chứng nhân duy nhất,nhưng là người có MỐI QUAN TÂM ĐẶC BIỆT đến
thơ TTKH.
Sau khi “Hai sắc hoa Ti-gôn” ra đời,ÍT LÂU SAU,Thanh Châu viết
“Những cánh hoa tim”.Ông lại trân trọng đưa câu thơ của TTKH,mà
ông lấy làm đắc ý,lên hàng đầu thay lời tựa nhỏ:
“Bảo rằng:Hoa dáng như tim vỡ’
Thanh Châu là một trong những người trân trọng giữ ngôi vị NỮ
HOÀNG THƠ LÃNG MẠN BI THƯƠNG TIỀN CHIẾN của TTKH.Cuối bài thơ
đó,ông đã tha thiết:
“Tôi mong đừng ai nên tách bạch thơ TTKH làm gì”. Ông không là
nhà thơ,nhưng ông có tâm hồn thơ.Ông sợ sự tách bạch lạnh lùng
có thể gây:
“Lòng yêu thơ TTKH cũng vỡ thôi”
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÁNG LÀ…
5-
II-CHÌA KHÓA CỦA CÁNH CỬA MỞ VÀO MÊ LỘ:
Ai đẩy Elissa vào KHUNG CỬA HẸP?
Ai xô Kiều vào ĐOẠN TRƯỜNG TÂN THANH?
Ai làm băng hoại THIÊN TÀI TTKH?
Định mệnh ư?
Định mệnh khắt khe đã đẩy Elissa vào”Khung cửa hẹp”,xô Kiều vào “Đọan trường tân thanh”,nhưng định mệnh không làm băng hoại
thiên tài TTKH mặc dù định mệnh đã đưa TTKH vào NGƯỠNG CỬA ĐAU
THƯƠNG trên ĐƯỜNG VÀO TÌNH SỬ.
Thế là ai?
Ai có chìa khóa mở vào mê lộ?
Phải chăng là câu thơ:
“TTKH phương xa
Có còn nhớ đến loài HOA TIM này?”
trong bài”Hoa Tim”(NPTL,Những dòng thơ hoa,1994)
Bài thơ nhắc lại chuyện tình TTKH.Bên dưới bài thơ,tác giả lại trịnh trọng viết thêm lời ghi chú “Xin kính gởi người chị thơ
xa mà tôi đã dành nhiều yêu mến.”
Ai đọc đến hai câu thơ trên và cả lời ghi chú này cũng có thể tự hỏi:”Phải chăng tác giả “Những dòng thơ hoa” biết TTKH là ai,
và ở đâu bây giờ?”
Tại sao ĐTL (tức NPTL)hé mở cho ta biết “Trần Thị Vân Chung là
TTKH”?
Trên nền tảng nào ĐTL tưởng TTVC là TTKH?
Hai câu hỏi này là BÍ ẨN của VẤN ĐỀ.
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
4-
THƠ TTKH VÀ THƠ VÂN NƯƠNG KHÔNG THỂ LÀ MỘT:
Không là tuyệt tác như những bài thơ tình của Xuân Diệu,Huy Cận,
Lưu Trọng Lư…,thơ TTKH vẫn có sức cuốn hút kì diệu với phong
thái riêng của nó.Thơ TTKH không trau chuốt,không bóng bẫy,mà lại CHÂN TÌNH.Đây là nguồn mạch cảm thông truyền thấm tận lòng
người yêu thơ,đưa người yêu thơ,nhất là giới trẻ mang tâm sự bi thương đồng điệu,đến gần với TTKH hơn nhiều tác giả đồng thời.
Lời thơ TTKH như lời nói thường tình xuất phát từ nỗi đau chân
thực.Nhưng mỗi chữ,mỗi câu thơ là những giọt tình rướm máu,rỉ chảy,nhỏ xuống từ trái tim bi thương.
Một ngày sau khi”Hai sắc hoa Ti-gôn” chào đời,thơ TTKH đã ngự
trị trong ta.Giờ đây gần tròn 71 năm sau,và có thể 100 năm sau
hay nhiều trăm năm nữa…thơ TTKH vẫn ngự trị trong ta,vẫn như
một thứ gia bảo của người yêu thơ.
Là một dòng thơ mới lãng mạn bi thương,thơ TTKH khác biệt với
dòng thơ cổ điển,khuôn sáo,ước lệ của Vân Nương thường sử dụng
Ta hãy đọc thơ Vân Nương (bút hiệu của Trần Thị Vân Chung)qua
Tơ Sương,1962,bài thứ nhất của 10 bài liên hoàn,để đối chiếu:
Sầu thu
Ba thu dọn lại một chiều nay
Bàng bạc mây trôi gió chuyển đầy
Thất tịch sầu nghiêng hồ lệ thảm
Hoàng hôn bóng ngã cánh hoa gầy
Tâm tư ấp ủ tàn năm tháng
Thương nhớ lan tràn úa cỏ cây
Thu tới thu đi người vẫn vắng
Sầu thu ghi lại mấy dòng đây
(Trích”TTKH,Nàng là ai”,trang 161)
Thật là một khoảng trời khá xa cách biệt giữa thơ TTKH và thơ
Vân Nương!Đồng hóa thơ TTKH với thơ Vân Nương là làm BĂNG HOẠI
thiên tài TTKH.
Do đó,TRẦN THỊ VÂN CHUNG (tức Vân Nương)KHÔNG THỂ NÀO LÀ TTKH!
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ…
3-
Cách đây khoảng mười năm,nghi án văn học này lại ngỡ được đưa ra ánh sáng.Người bỏ công rất nhiều là Thế Nhật(T-N),tác giả “TTKH,Nàng là ai”.Cuộc hành trình như có nhiều hứa hẹn.Tác giả đã lót đường mời chúng ta qua một số bài đăng ở báo Thanh niên,Nghệ thuật Thứ Bảy,NS Văn hóa,đài truyền hình TPHCM,và có thể còn đâu đó nữa.
Đạo diễn T-N đã cho quay chậm,quay rõ cuốn phim”TTKH,Nàng là ai”.Xóm yêu thơ lại bỗng xôn xao dị kỳ.Người thì thỏa mãn vì bắt
gặp bóng dáng nguyên thủy của Nàng.Người thì minh họa cho rõ nét
từng chặng đường phá án,từng bước đi uyển chuyển theo sát cuộc hành trình khảo cứu nghi án văn học này.Người thì bàng hoàng và
ngỡ ngàng như Nai Vàng của Lư Trọng Lư…!
Lê Ngọc Bửu said
TTKH,NÀNG LÀ …
2-
Huyền thọai TTKH không thực sự xuất phát từ vẻ quyến rũ của bài
thơ đó,mà xuất phát từ mối tình lãng mạn đượm màu bi thương giữa
tác giả “Hai sắc hoa Ti-gôn” và người-tình-thơ của Nàng.
Mối tình thơ này đã làm ngún cháy không biết bao nhiêu bút mực,
đã làm xói mòn không biết bao nhiêu tâm tư của những người yêu thơ,nhất là yêu thơ TTKH.Cũng chỉ vì ta muốn biết TTKH LÀ AI và
ai là người-tình-thơ của Nàng.
Sau khi để lại bài thơ cuối cùng,bỗng dưng Nàng mất hút.Một sự im lặng lạ lùng,mời gọi và ngây ngất bảy mươi mốt năm qua…
Thỉnh thoảng Nàng như muốn hiện nguyên hình không chỉ là bóng
dáng mỹ nhân mà còn có niềm riêng e ấp của Nàng nữa.Nhưng rồi Nàng bị vây bọc bởi làn mây ảo giác mơ hồ êm ả…
(còn tiếp)
TNQN said
“Bạn thơ NHĐ và ban điều hành TNQN có cho tôi ngõ bày những nhận đinh của mình nơi đây không?”
OK, thi hữu Lê Ngọc Bửu cứ việc viết. BDH chúng tôi sẽ sửa sang bài trước của LNB để đăng lên trng chính.
Bài về TTKH xin thi hữu cứ việc!
Quý mến!
BDH-TNQN
Lê Ngọc Bửu said
VÀI CẢM NGHĨ NHÂN ĐỌC CUỐN “TTKH,NÀNG LÀ AI “CỦA THẾ NHẬT
(kỉ niệm 71 năm ngày TTKH xuất hiện trên thi đàn Vịệt Nam)
TTKH,NÀNG LÀ NGƯỜI TA VẪN CHƯA BAO GIỜ KIẾM GĂP
1-Trong dòng thi ca lãng mạn tiền chiến,mỗi bài thơ mà Hòai Thanh Hoài Chân,tác giả”Thi Nhân Việt Nam”,tuyển đăng đều mang một sắc thái riêng,rất tiêu biểu và ít nhiều làm cho ta rung động.Nhưng có một bài thơ không được Hoài Thanh trân trọng đưa
nguyên bài vào Thi Nhân Việt Nam lại là bài thơ sau này có sức
quyến rũ kì diệu,cùng với tên tuổi tác giả bài thơ,ngự trị Thi đàn Việt Nam 71 năm qua:Đó là “HAI SẮC HOA TI-GÔN”của TTKH.
Ngay từ buổi đầu,khi”Hai sắc hoa Ti-gôn” và “Bài thơ thứ nhất”
xuất hiện trên tiểu thuyết Thứ Bảy năm 1937,Hoài Thanh đã liền cho ta biết:”Xóm nhà văn bỗng xôn xao…”
Cùng với hai bài thơ còn lại,tất cả theo dòng năm tháng,đã tạo nên HUYỀN THOẠI TTKH
Lê Ngọc Bửu said
LỜI THƯA THẦM:
Khi cuốn “TTKH,NÀNG LÀ AI”của Thế Nhật vừa ra mắt bạn đọc,bầu không khí thi ca chừng như lại”xôn xao”.Tôi thì có những NHẬN ĐỊNH về những NHẬN ĐỊNH của tác giả.Tuy sách gần như rơi vào lãng quên,mới đây một sinh viên tình cờ nói với tôi:”Chú ơi,cháu
biết được ai là TTKH rôi!”Tôi chỉ cườ:”Biết được là hay,nhưng
rằng hay thì…”
Bạn thơ NHĐ và ban điều hành TNQN có cho tôi ngõ bày những nhận đinh của mình nơi đây không?
Xin chúc vui và xin cám ơn