“ĐƠN PHƯƠNG TÔI BUỒN”
Nguyễn Văn Quảng Ngãi
Năm 2002, trên Đặc San Xuân của Hội Đồng Hương – Thân Hữu Quảng Ngãi miền Nam Cali có bài thơ “Đơn Phương Tôi Buồn” của Nguyên Nguyên như sau:
Tết nầy thôi, hẹn Tết sau
Tết nầy đâu phải em đau một mình!
N.N.
Tết nầy nước chảy ra sông
Và em – qua Tết biết lòng có vui?
Tôi đi hết một đời rồi,
Mà nghe chừng vẫn ngậm ngùi như xưa.
Vẫn còn khăn gói, gío đưa,
Sớm sương phố thi, chiều mưa sông hồ.
Vẫn nhìn trăng Sở, rằm Ngô,
Vẫn đêm đêm hỏi ai xô lược cài.
Và đêm, dừng lại bên nầy,
Nghe chèo vẫy nước phơi đầy bãi xa .
Tiếc măng non, uổng tre già,
Chẳng vào thương hải nở ra tang điền!
(Một lời nhớ, chín lời quên)
Để chiều một mảng không liền mà đau!
Nằm đây nhớ cái ban đầu,
Nhớ năm thằng bạn ngủ ngòai giang tân.
Áo xanh đã bạc mấy lần,
Dặm mòn đã trải, qua phân mấy miền?
Tết nầy mở sách biên niên,
Lời không nói hết , đơn phương tôi buồn.
Nguyên Nguyên
Đọc “Đơn Phương Tôi Buồn” bỗng dưng tôi thấy có nỗi gần gũi, đồng điệu len thấm vào hồn như thóang hiện về từ thuở xa xưa: Một ít man mác ngậm ngùi, một chút nhớ nhung ray rứt, một thời lênh đênh, xuôi ngược, những đổi thay tang tóc đau nát lòng người, những bằng hữu thâm tình nhiều ngừơi đã ra đi, kẻ còn đang sống hắt hiu khắp “chân mây cuối trời”. Nghĩ lại phận mình, bây giờ, tuổi đời đã xế, nơi xa xăm ngàn trùng cách biệt, nhớ về Đọc tiếp »