Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 160 Lượt

Archive for Tháng Mười, 2008

Khi về đất- thơ Trần Thuật Ngữ

Posted by thinhanquangngai1 trên 31/10/2008

KHI VỀ ĐẤT

Chim bay về chết dưới non
Ngày hoang mang ngủ xanh hồn cỏ sương
Buổi đi trong nắng hoàng hôn
Mịt mờ tôi đứng tay dang với người
Mưa qua phố cũ ngậm ngùi
Nước xuôi dòng chảy nối lời sông xa
Nghiêng lòng thả nắng bay qua
Long đong phận nhỏ bao la giấc sầu
Nằm đây bóng đổ trên cao
Môi hôn mặt đất mòn đau tuổi mình
Ru em ngày tháng muộn phiền
Thân tôi chừ đã trăm miền bán buôn.

Trần Thuật Ngữ

Posted in 01. Thơ, Trần Thuật Ngữ | Leave a Comment »

Quảng Ngãi sau ngày mưa bão- thơ Trần Thuật Ngữ

Posted by thinhanquangngai1 trên 31/10/2008

QUẢNG NGÃI
SAU NGÀY MƯA BÃO

Về qua phố thị tiêu điều
Nghe lau lách mọc dâng triều nước lên
Ngực đau vết máu êm đềm
Tôi ngồi gõ nhịp bên thềm hư vô
Trăng xao bóng động trên mồ
Bãi hoang sầu dựng bóng cờ thiên thu.

Trần Thuật Ngữ

Posted in 01. Thơ, Trần Thuật Ngữ | Leave a Comment »

Tám bài thơ của Sông Trà

Posted by thinhanquangngai1 trên 31/10/2008

Kiến Trúc

Hạ tầng chưa chắc
thượng tầng nguy nga
em như nhánh hoa
cắm vào sa mạc.

Hạ tầng vững chắc
thượng tầng thô sơ
em như đá trơ
giữa lòng biển cát.

Kam – Chia – Chia – 1980 – ST.

Tình Là Bóng ?

Gai thì nhọn
núi thì cao
ta thì sao ?

Có lẽ nào :

Ta là sông
em là sóng
tình là bóng ?

Tân Bình – 1994 – ST.

Thánh Thiện

Tên lửa
có thể
phá vỡ một hành tinh,
Niềm tin
có thể
phá vỡ hàng Đọc tiếp »

Posted in 01. Thơ, Sông Trà | Leave a Comment »

Cõi Thần Tiên- thơ Sông Trà

Posted by thinhanquangngai1 trên 31/10/2008

Cõi Thần Tiên

Qua biển đời thơ đâu ở mãi
đến thiên đường thơ chả dừng chân
em ơi em đừng vội vã phân vân
yêu tha thiết là thánh thần ta đó !

Đi em nhé ! chớ ngại ngùng sóng gió
trái đất này đâu của riêng ai
của thiên nhiên cho nhân loại một lâu đài
cùng du ngoạn ở nơi nầy qua mấy chốc.

Đi em nhé ! em đừng cố công xây đắp
công trình nào cũng nước mắt với mồ hôi
của biết bao nhiêu nô lệ suốt cả đời
từ thuở sơ khai cho đến thời nguyên tử.

Đi em nhé ! em đừng tư lự bởi hư không
dẫu trong tương lai hay là trong quá khứ
tham vọng nào cũng biến thành sư tử
sát phạt nhau nên phá vỡ môi sinh.

Đi em nhé ! ta còn đây tất cả của hành tinh
suốt bốn mùa lung linh hoa trái ngọt
em hãy cùng anh ngân nga tiếng hát
xé lòng tham là đạt cõi thần tiên !

Tân Bình – 1993 – ST.
Sông Trà

Posted in 01. Thơ, Sông Trà | Leave a Comment »

Tây nguyên hành- thơ Trần Thuật Ngữ

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2008

TÂY NGUYÊN HÀNH

Có đêm nào như đêm hôm qua
Hai ta say khướt dưới trăng tà
Thằng nằm chỏng gọng bên sườn núi
Thằng ngồi im lặng nhớ quê xa.

Giang hồ ai tiếc thân lưu lạc
Sao mắt nhà ngươi lệ bỗng nhòa
Có phải bao đêm hồn đất khách
Còn đau câu chuyện dưới trời xa.

Đêm rừng ru tiếng chim kêu lạnh
Những bóng mưa qua những mái nhà
Ta nhớ thương gì thời chiến quốc
Mà lòng đau mãi khúc bi ca.

Anh, em, cha, mẹ, hề! đâu biết
Vợ con mong đợi, hề! có hay
Quê người ai lặng nhìn mây trắng
Và gửi lòng theo nắng cuối ngày.

Người ơi! tâm sự chiều xuân ấy
Có lệ ta hoà men rượu cay
Bao năm sương gió sờn vai áo
Đâu biết ngày xanh tóc bạc đầu.

Trần Thuật Ngữ

Posted in 01. Thơ, Trần Thuật Ngữ | Leave a Comment »

Chiều xuân uống rượu trên đồi- thơ Trần Thuật Ngữ

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2008

CHIỀU XUÂN UỐNG RƯỢU TRÊN ĐỒI

Chiều xuân uống rượu trên đồi
Chén mừng hoa cỏ chén mời riêng ta
Chén thương con vợ quê nhà
Chén phai màu tóc chén pha màu trời
Chén vui xin tạ ơn đời
Tạ ơn trời đất góp lời xuân ca.

Trần Thuật Ngữ

Posted in 01. Thơ, Trần Thuật Ngữ | 1 Comment »

Sông Trà Đêm Thanh- thơ Sông Trà

Posted by thinhanquangngai1 trên 28/10/2008

Sông Trà Đêm Thanh

Thơ ơi, thơ có cùng ta
dìu em ngắm cảnh sông Trà đêm thanh
Giữa dòng sông sáng long lanh
đôi bờ xe nước ru cành lá non
Nâng niu từng búp môi son
trao nhau mỗi độ Xuân càng thiết tha.

Đầu nguồn ngàn cánh sao hoa
nở trên đỉnh núi Sơn Hà, Cam Long
Xuôi nguồn khúc tựa Núi Ông
chia đôi: dòng đục – dòng trong – la đà
Con tàu “Thống Nhất” tăng pha
cầu Trường Xuân rõ nhịp qua hai miền
Trăm đôi mắt bỗng lặng yên
giữa lòng Quảng Ngãi dịu hiền sáng ra.

Lung linh thềm cát trắng ngà
quán chờ ước hẹn tình xa tình gần
Mây trôi trong ánh trăng ngân
chuông chùa Thiên Ấn nhịp vần thi ca
Tam Thương – Thạch Bích – ai qua
lối nào thấp thoáng mái nhà như son.

Cuối nguồn gối bãi biển Đông
ánh đèn nhấp nháy, bến mong thuyền về
Dừa nghiêng hỏi liễu Mỹ Khê
cớ chi em xõa tóc kề vai anh!
Lũy tre uốn khúc quanh quanh
Cô Thôn xóm nhỏ một nhành quê hương
Thu Xà óng ánh hạt sương
lắng hồn thi sĩ: “Buồn Vương Ngô Đồng”.

Người đi canh cánh nỗi lòng
qua cầu Trà Khúc, nhớ dòng sông thơ.

Quảng Ngãi – 1986 – ST
Sông Trà

Posted in 01. Thơ, Sông Trà | 2 Comments »

Hạt Bụi Vi Sinh- thơ Sông Trà

Posted by thinhanquangngai1 trên 28/10/2008

Hạt Bụi Vi Sinh

Hình như có kẻ rập rình
bên lề văn học, tưởng mình núi non
Hình như trái đất không tròn
khi nguyên tử lực sinh con các “Ngài”
Hình như các bậc thiên tài
phát điên giữa chốn trần ai ta bà
Hình như ta chẳng là ta
chỉ là hạt bụi bay qua cuộc đời.

Thị Nghè – 1990 – ST
Sông Trà

Posted in 01. Thơ, Sông Trà | 1 Comment »

Tin buồn: Tác giả Mai Hân qua đời

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2008

Qua tác giả Nguyễn Thy Phương, TNQN chúng tôi nhận được tin Tác giả Mai Hân vừa mới qua đời tại Quảng Ngãi. Ban điều hành trang Thi nhân Quảng Ngãi chúng tôi xin có lời thành kính phân ưu cùng gia đình, nguyện cầu linh hồn ông cụ được nhẹ nhàng về nơi cực lạc.

“Như một lời chia tay”, chúng tôi trân trọng giới thiệu cùng quý bạn bè thân hữu 3 bài thơ sau đây của người vừa mới về bên kia núi để lại “con thuyền duyên mệnh lãng nhân quên về”. (TNQN)

Gửi tình xưa

Gió không xé được màn sương
Mà mấy che được quãng đường chim bay
Tay không giữ được bàn tay
Tình xa rồi tợ như màu chiêm bao
Chỉ còn đất thấp trời cao
Và mưa gió khóc kêu gào người xưa.

Chùa Ông Rau

Ông rau! Sao sớm về Tây Trúc
Bỏ lại trần gian một cõi phiền
Xuân qua Long Phụng thăm chùa cổ
Đâu bóng người xưa, tịnh cửa Thiền

Lục bát năm hai ngàn

Hai ngàn năm! Hai ngàn năm
Câu thơ lục bát em can tôi hôn
Ô kìa, tình lỡ giọt sương
Mà tôi cứ ngỡ Kim Cương hỡi người!

Hai ngàn năm mấy đổi dời
Câu thơ tôi viết trao em thật buồn
Ước gì tôi hóa mây vương
Nương theo ngọn gió trên đường tới ai

Mộng đêm trăng tỏ lên rồi
Tôi mời em hát trên đồi “Phê Vân”
Dòng sông Trà Khúc thật gần
Con thuyền duyên mệnh lãng nhân quên về.

Quảng Ngãi, xuân 2000
Mai Hân
——————————————————————————————-

Nguồn: Ba bài thơ được lấy trong tập ‘Thơ nhạc họa Quảng Ngãi, 2006’

 

Posted in 01. Thơ, 08. Tin, Mai Hân | Leave a Comment »

Lạc hồn- thơ Hồ Nghĩa Phương

Posted by thinhanquangngai1 trên 20/10/2008

Lạc hồn

Anh tìm em lạc vào mê cung
Chưa thấy ánh ngày
Như gió lùa cánh đồng ven bãi
Lạc luồng mưa ngâu tháng bảy
Lạc buổi chiều đông.

Anh thả nụ hôn nồng
Như cơn khát nắng hè
Như vạt mồ hôi lưng mẹ
Trên cánh đồng cây mía trổ cờ
Hoa bằng lăng tím rụng mặt đất.

Anh tìm nụ cười và giọt nước mắt
Ngày em làm dâu nhà khác
Những chiếc lá vàng khô
Vô tình cuộn bay
Mang nỗi buồn chưa tắt.

Anh nhìn em từ sau khuôn mặt
Nỗi khát khao hôn em lần cuối
Một lần thôi
Rồi mãi mãi anh tìm…
Trong quãng thời gian còn lại.

Tháng 9/2008
Hồ Nghĩa Phương

Posted in 01. Thơ, Hồ Nghĩa Phương | Leave a Comment »

Nhớ bạn Nguyên Nguyên- thơ Băng Tâm

Posted by thinhanquangngai1 trên 20/10/2008

NHỚ BẠN NGUYÊN NGUYÊN

Nguyên Nguyên hởi bạn Nuyên Nguyên,
Sao Anh nở vội chèo thuyền chơi xa.
Trong đêm gió táp mưa sa,
Để con, để vợ xót xa nỗi lòng.
Ngậm ngùi, thương tiếc, chờ mong,
Người cha đáng kính, người chồng dễ thương.
Bạn bè, thân thuộc vấn vương,
Bài thơ bát cú Thịnh Đường thanh tao.
Giờ nầy Anh ở nơi nao ?
Non Bồng, Tiên cảnh, Động đào, Thiên thai.
”Hương Lâng” sát cánh, kề vai,
”Đường Thi Rốt Giọt” góp lời quê hương.
Dặt dìu những nỗi đoạn trường,
Rời quê bỏ Mẹ, bỏ vườn cau xanh.
Mưu cầu nếp sống thanh bình,
Dạy con, khuyên cháu sân Trình gắng công.
Bây giờ chi nữa mà mong,
Hồn thơ khép kín cõi lòng thi nhân.
Sao đành vùi dập tấm thân,
Dăm ba tất đất, tưởng gần mà xa.
Xót đau ly biệt, lệ nhoà,
Tiển nhau một nén hương, hoa chân tình.
Mệnh trời một kiếp phù sinh,
Đố ai tránh khỏi chiếc vành tai ương.
Ta còn nặng nợ văn chương,
Hẹn Anh dạo cảnh Thiên Đường bên nhau

Băng Tâm

Posted in 01. Thơ, Băng Tâm, Nguyên Nguyên | Leave a Comment »

Quê nghèo- thơ Lê Quang Tân

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/10/2008

Quê nghèo

Tiếng đai nôi kẽo cà kẽo kẹt
Lọt thỏm bên đời câu hát đưa
Nhện ơi
Nhện hỡi

Những đứa trẻ mình trần chân trụi
Tèm nhem
Nhớn nhác mắt tìm
Và trò chơi rồng rắn
Đường lên mây

Là gì?
Là giọt mưa đất cằn không thấm nổi
Là mái tranh dột vội tiếng chim gù
Là giữa trời một dáng mù u
Trái chín rụng
Lạnh lùng lăn khỏi cội!

Là ai?
Có phải em không
Áo nhuộm màu sương gió
Tình hờ
Đâu đôi chiếu , buồng cau…

Là ai
Là của riêng ai
Một mái quê nghèo

Lê Quang Tân

Posted in 01. Thơ, Lê Quang Tân | Leave a Comment »

Nguyễn Tấn On đắm mình trong “Vũng nhớ”

Posted by thinhanquangngai1 trên 10/10/2008

Nguyễn Tấn On đắm mình trong “Vũng nhớ”
(Đọc tập thơ: “ Vũng nhớ” của Nguyễn Tấn On-NXB Hội nhà văn Việt Nam 2008)
Hà Văn Đạo

Nguyễn Tấn On – Ở cái tuổi ngoại ngũ tuần vẫn đều đều thắp lửa cho tâm hồn mình bằng những câu thơ. Như đang rơi vào độ chín và đằm, thơ anh xuất hiện nhiều hơn trên các báo, cứ 2 năm, 3 năm lại ra 1 tập. Không chọn cách viết gai góc, trừu tượng. Thơ anh cũng như con người anh luôn nhẹ nhàng, tinh tế như những gì chân chất, giản dị, mộc mạc hiện hữu quanh anh. Sau các tập: Thơ tặng người (NXB Văn nghệ 1998), Phượng xưa (NXB Văn nghệ 2001), Hồn quê (NXB Hội nhà văn 2003), Chuông gió (NXB Hội nhà văn 2005) và mới nhất là tập “Vũng nhớ” (NXB Hội nhà văn 2008). Cái tựa của tập thơ như một dẫn dụ người đọc bởi xuyên suốt tập là những câu thơ trĩu nặng về nỗi nhớ: Nhớ quê hương, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè…đôi khi là một nỗi nhớ vu vơ.

Khi nhớ về cha mẹ, nhớ quê chính là nhớ về những nỗi niềm da diết nhất:

“ Con vẫn nhớ một góc nhà quê cũ
Một sân đình đánh vụ, bắn bi

Bài thơ con viết tặng cha, dâng linh hồn mẹ
…Mà nghe nước mắt chảy xuống lòng”

(Quê nhà)

Nhớ về quê nhà với anh là những bữa cơn chiều đạm bạc, là những buổi chờ cha mẹ về để “đói bụng ngủ quên”. Tiếng gọi quê hương luôn réo rắt trong anh còn là những dòng sông mùa nước lũ :

“Vẫn gọi tôi về dòng sông mùa nước lũ
…Mẹ vén quần vớt đọt rau muống bềnh bồng
Vẫn gọi tôi về em thơ ngày bỏ học
Vé số trên tay ướt đẫm tuổi đến trường”

(Tiếng gọi)

Trong nỗi nhớ về quê hương ngoài cha mẹ, ngoài ký ức tuổi thơ còn bồn lên những kỷ niệm của khoảnh khắc chạm vào run rẫy và biết rung động để Đọc tiếp »

Posted in 03. Bình thơ, 04. Bài viết, Nguyễn Tấn On | Leave a Comment »

Trường ca ‘Đêm trên cát’ của Thanh Thảo

Posted by thinhanquangngai1 trên 07/10/2008

TTO – “Văn như Siêu, Quát vô tiền Hán”, đã hơn 150 năm từ ngày ông hy sinh, (Cao Bá Quát mất năm 1855) thơ ông vẫn tiếp tục “đánh đu” trên cả dao động và yên tĩnh. Ngưỡng mộ Cao Chu Thần, viết được một trường ca 600 câu về một đêm trong cuộc đời ngắn ngủi của ông, là một trong những điều mà nhà thơ Thanh Thảo cho rằng “bằng lòng hơn cả” trong cuộc đời mình…

TTO xin giới thiệu với bạn đọc bản trường ca “Đêm trên cát” của nhà thơ Thanh Thảo, nhân dịp những người yêu sử Việt đang chuẩn bị kỷ niệm 200 năm ngày sinh của ông, để một lần nữa ngưỡng vọng về khí phách của một nhà thơ anh hùng

Trường ca “Đêm trên cát”
Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát

những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hòa
cặp mắt giấu sau bóng tối
tiếng thở dài

bàn tay nơi không thấy bàn tay
phút chốc đốm lửa lóe sáng
người lính canh bên con nghê bao giờ

Cao Bá Quát 高伯适 (1809-1855), danh sĩ đời Tự Đức. Ông có tên tự là Chu Thần, hiệu là Cúc Đường, biệt hiệu là Mẫn Hiên. Thơ văn của ông được vua Tự Đức, một người giỏi văn thơ, đã phải ngợi khen: Văn như Siêu, Quát vô tiền Hán (Văn như Nguyễn Văn Siêu và Cao Bá Quát, đời Tiền Hán không có ai bằng). Cao Bá Quát là bạn thơ văn với Nguyễn Văn Siêu, tạo nên cặp nhà thơ Thần Siêu Thánh Quát.

Ông sinh năm 1809 tại làng Phú Thị, huyện Gia Lâm, tỉnh Bắc Ninh, nay là thôn Phú Thị, xã Phú Thị, huyện Gia Lâm, Hà Nội. Có tài liệu cho rằng quê gốc của ông ở xã Hải Yến, huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hoá.

Năm 1832 ông thi hương đỗ Á Nguyên, nhưng thi hội mãi vẫn không đỗ. Nhưng ông không đỗ, không phải vìkém tài mà là vì bị quan trường đánh hỏng. Năm 1841 ông được bổ giữ chức Hành tẩu bộ lễ.

Tháng 8 năm 1841 ông được cử làm sơ khảo trường thi Thừa Thiên, thấy một số bài thi hay nhưng phạm húy, ông cùng bạn chữa giúp. Việc bị phát giác, tội ông đáng chém nhưng sau được xét lại, chỉ cách chức và tù 3 năm. Năm 1847 ông được mời làm ở Viện hàn lâm, sưu tầm văn thơ. Cảm kích trước thái độ ân cần giúp đỡ của hai vị công khanh là Tùng Thiện Vương và Tuy Lý Vương, ông gia nhập Mạc Vân Thi xã (do hai công khanh sáng lập).

Do tính khinh miệt triều đinh và vua quan, Cao Bá Quát bị đầy về làm giáo học ở vung quê Quốc Oai và làm Quốc sư cho Lê Duy Cự, dòng dõi nhà Lê, nổi lên chống triều Nguyễn năm 1854. Lúc đầu quân khởi nghĩa dành được một số thắng lợi ở Sơn Tây, Nam Định, nhưng rồi bị quân triều đình đánh tan.

Theo Thư mục chính biên thì ông bị bắn chết trong một trận đánh, nhưng có tài liệu cho rằng ông bị bắt giải về triều và bị chém đầu. Vua Tự Đức ra lệnh tru di tam tộc dòng họ Cao.

ta không định ra đi hay ở lại
hoa gạo trong sương sớm
nung nấu lòng kẻ xa
ta đứng phía mặt trời lên chậm
nửa đường đời cơn gió thoảng qua

đừng nói đừng nhắc
ta thèm nghe tiếng giã gạo
vợ hiền tấm mẳn làm thuê
và dòng sông chảy ta nghe
mùa đông bãi quạnh lạnh tê gió lùa

ta như thể cành bàng khô
cắn răng chịu rét mà chờ lộc non

bao giờ
câu hát thời bé dại
“ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng”…

sẽ tới lúc chăng
con nghê đá người lính canh hóa đá
đêm cứng khô như một bức tường

ai thả rơi từng bước chân
                                   hoang vắng…
áo phong trần tả tơi
ta đã giải trọn kiếp người
với dòng sông dựng ngang trời thanh gươm
với bài ca thuở khốn cùng
hát bên người đói ngập ngừng xin cơm
với tàn nhẫn lời roi song
cháy trên da thịt hãy còn biết đau

đừng nói đừng nhắc
ta đã gượng dậy thế nào
để ném những câu thơ
như khạc từng búng máu

có lúc vào canh ba sợi dây đêm chùng lại
ta lấy chiếu đắp thêm cho chú nhỏ
khêu bấc đèn ngóng đợi
ngỡ vừa nghe tiếng kẹt cửa của hư vô

giận mình chưa học được phép ngủ
mắt trừng trừng mở trước vực sâu
những con chuột nhắt
gặm nhấm tấm vải hy vọng
mà ta canh cửi suốt đời

những con chuột nhắt
bò qua khoảng không chóng mặt
lên tận chín tầng trời
khoảnh khắc ta hụt hẫng
mây dưới chân tan loãng rã rời

hố thẳm
bao năm ròng chới với
lòng mê man vin một chút danh hờ
trên đất nước trận bão đen tàn hại
bầy châu chấu từ đâu về che kín mặt trời

lúa te Đọc tiếp »

Posted in 01. Thơ, Thanh Thảo | Leave a Comment »