Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 162 Lượt

Archive for Tháng Mười, 2016

KHI TRĂNG HÔN BIỂN Thơ Hồng Phúc

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2016

KHI TRĂNG HÔN BIỂN

Trăng chạm mặt biển em
Lăn tăn dậy con sóng
Trăng in hình với bóng
Lã lơi thoáng ngọt ngào .
Như tình yêu thuở nào
Biển trời nay hội ngộ
Khơi lòng biển cuộn xô
Lối đi về sáng tỏ .
Biển – Trăng trao lời ngỏ
Yêu mãi đến ngàn sau
Vòng nguyệt xoay bên nhau
Trăng lại hôn lên biển .
Dùng dằn lúc đưa tiễn
Trăng bay vút trời cao
Nhởn nhơ với ngàn sao
Biển âm thầm chờ đợi .
Tháng ngày xa vời vợi
Biển gợn sóng dâng trào
Góp chút tình gửi trao
Trăng ơi ! đừng quên nhé .
Hồng Phúc

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Nguyễn Thị Thu Ba

Posted by thinhanquangngai1 trên 27/10/2016

Sóng Thu
( Nguyễn Thị Thu Ba )

Miền Trung ơi ! Bom đạn đã đi qua
Sao nỗi khổ vẫn đè thêm gánh nặng
Bao niềm đau chưa chịu lùi xa vắng
Đói rách tan thương bao phủ mái đầu
Thương dân nghèo trong cảnh sống nông sâu
Bão lũ vây quanh hoa màu tan nát
Nhà cửa liêu xiêu xóm làng xơ xác
Bao gia đình bên cuộc sống lầm than
Bao trẻ thơ trong đói rách cơ hàn
Sống trần trụi giữa màn trời chiếu đất
Ôi thương lắm ! Những con người chân thật
Quyết sinh tồn trên mảnh đất Cha Ông
Nhìn cảnh tan thương quặn thắt trong lòng
Xin trời đất đừng gieo thêm giông bão
Xin mọi người hãy nhường cơm xẻ áo
Cứu dân lành ôi khúc ruột Miền Trung
21 / 10 /2016

VIẾT CHO MẸ
nhân ngày 20 / 10
Cha ra đi trong lòng bao đau đớn
Hình ảnh Người ẩn hiện mãi trong con
Mong niềm đau qua ngày tháng úa mòn
Dẫu còn Mẹ vẫn là niềm hạnh phúc
Hoa hồng đỏ dạt dào cài lên ngực
Con nghe lòng thương lắm Mẹ hiền ơi !
Mùa thu qua mây tím quyện ngang trời
Mưa rả rích nhủn mềm trên mắt lá
Gió chấp chới thả hồn đi mọi ngã
Trời quê hương riệu rã với đông về
Thêm một lần nghe lòng dạ tái tê
Nghĩ đến Mẹ … ngọn đèn treo trước gió *
Khi con nước chùng chình trôi qua ngõ
Là niềm thương nỗi nhớ lại dâng trào
Đêm lặng thầm khấn nguyện giữa trời cao
Cầu mong Mẹ luôn an vui mạnh khỏe
Trong mắt Mẹ con vẫn là đứa trẻ
Vẫn dại khờ theo bóng Mẹ chiều hôm
Vẫn yếu mềm bên lòng Mẹ tay ôm
Vẫn khao khát tình thương yêu mẫu tử
Con xa quê mang nỗi niềm lữ thứ
Gánh trên vai cơm áo mãi bên đời
Nặng ân tình xa hiếu thảo Mẹ ơi !
Lời con viết từ trái tim khát nhớ
19 / 10 /2016

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

ĐƯỜNG VỀ QUÊ Thơ của Trần Thoại Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/10/2016

ĐƯỜNG VỀ QUÊ
Tặng Lê Quốc Ân

Tôi về Quảng Ngãi đầu không mũ
Bạn chở tôi ôm cả phố phường.
Dế gọi vang lừng trời bạn cũ
Gặp nhau cười nói đụng tim luôn!
Đây góc quê hương trưa Phú Thọ
Thu Xà ơi! Hỡi Cổ Lũy Cô Thôn!
Đường về quê rưng rưng tiếc nhớ
Tóc xanh ơi! Mắt biếc với má hồng!
Cây lá xanh ơi! Hỡi hồn đất sống!
Phố cổ Thu Xà,phế tích biệt tăm!
Vườn Lưu Niệm Bích Khê xanh mộng
“Tinh Huyết”,”Tinh Hoa” sáng mãi mắt thần!
Tình quê tình bạn tình Thi sĩ
Bốn phương trời lồng lộng trang thơ
Cầm tay Trà Khúc nửa thế kỷ
Tóc xanh tóc trắng:Một thoảng mơ!
Đường về quê trưa nắng chang chang
Soi nước sông xanh bóng bạn vàng
Chén rượu tình đời say ngất ngưởng
Hương lừng khoảnh khắc một trăm năm!
Quảng Ngãi, 07/9/2016
TRẦN THOẠI NGUYÊN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

GIAO MÙA Thơ của La Tinh

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/10/2016

GIAO MÙA

Miền Trung, vào thu.
Mưa bắt đầu hạt nhỏ,
Ôi ! những hạt mưa giao mùa,
Trên cánh đồng, ngọn cỏ ướt mưa bay.
Mùa thu về đây,
Như tìm lại nét xưa,
Ôi ! những nét đẹp tình xưa,
Trên ký ức dấu tình thu màu tím.
Mùa thu năm xưa,
Giữa thời khắc giao mùa,
Ôi ! thời khắc ái tình đang chớm nở,
Trên sông thu, sóng tình vỗ xa bờ.
Rồi một mùa thu,
Theo ngọn gió giao mùa ,
Ôi ! ngọn gió nhẹ lay tà áo cưới,
Trên đường về, lệ ướt lá thu bay.
Miền Trung chiều nay,
Cánh đồng trơ gốc rạ,
Ôi ! cánh đồng vàng trên phiến lá,
Trên đường tình nhàu nát lá thu phai.
Miền Trung vào thu,
Kí ức của tình thu,
Ôi ! kí ức vẫn chỉ là kí ức,
Gió giao mùa lay động mối tình xưa !
8/2012, La Tinh

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Đặng Toản

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/10/2016

SƠ NGỘ

Em ơi! Mẹ vắng nhà không?
Ủa sao mới hỏi đã hồng má lên
Chưa chi phụng phịu bắt đền
Này chơi kiểu đó không bền đâu nghe
Rằng:” Em phận gái phải dè
Xích ra kìa bóng anh đè bóng em!”
Bảo Lộc
28/4/92

HẸN HÒ

Em ơi! Mẹ có nhà sao?
May không chút nữa nhảy rào anh vô
Tối qua nhớ tức thấy mồ
Tới lui mấy tiếng đồng hồ trước sân
Con Vàng nó cứ sủa rân
Vậy là anh đã một lần…leo cây!
Suỵt! mẹ đang ở gần đây
Anh mà làm rộn thì rầy rà to
Tối qua cái lúc anh ho
Trong nhà em cũng thập thò hết hơi
Mẹ kêu:” Trộm đấy con ơi!”
Em run run khẽ trả lời:” Không đâu
Con vừa đi ấy…vườn sau
Còn con Vàng cứ làu bàu sủa trăng”
Thấy chưa ; em đã dặn rằng
Cứ đi nhè nhẹ đừng tằng hắng chi
Bây giờ mẹ mới hơi nghi
Lần sau cẩn thận không thì lộ ngay
Đền anh một cái đây này
…Chụt liền mấy tiếng, trời say đất nhào!
Bảo Lộc
9/4/1992
ĐẶNG TOẢN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Hà Quảng

Posted by thinhanquangngai1 trên 07/10/2016

Chùm thơ: Khát

1. Ảo ảnh

Em viết chi vần thơ giàu nhạc điệu
Để ngẩn ngơ khi thành phố lên đèn
Tháng ngày này sao con sóng lăn tăn
Hàng mi dại đượm màu thương nhớ cũ.

Những vần thơ sau bao đêm trăn trở
Để bây giờ lòng cảm thấy mong manh
Mảnh trăng kia nay đã hao gầy
Nên thương nhớ nghỉêng về một phía.

Không biết bây giờ em ở nơi nao
Anh thấy phương nào cũng màu trống vắng.
Em ơi! Trải tim mình sao bỏ ngỏ
Để lạc loài giữa chốn hoang sơ.

Những câu thơ trầm lắng trong mơ
Sương phủ kín giữa đôi bờ hư thực
Ai hiểu được trái tim mình rạo rực
Khi tình yêu bùng cháy phía chân trời.

Ở bên này chùng chình bão tố
Có khi nào em nghĩ cánh thu rơi
Một thoáng nghĩ suy xa cách phương trời
Anh lạc lối giữa chồng chềnh ảo ảnh.

Ngày không em con đường xưa lối cũ
Ngẩn ngơ buồn anh rẽ chốn hoang sơ
Em là nàng thơ dâng tràn cảm xúc
Vẫn đong đầy nỗi nhớ đọng trang thơ.

2. Chiều phố núi

Em tựa đóa hoa rừng
Chiều Minh Long lộng gió
Trên vách đá lưng chừng
Thác Trắng vọng lời thương.

Có cái gì rất thật
Có cái gì mong manh
Tiếng nói từ đại ngàn
Bầu trời màu xanh thẳm.

Em H’rê dịu hiền
Dòng Phước Giang mơ mộng
Vần thơ anh định viết
Biết bao điều nhớ mong

Trong cuộc sống đời thường
Có nhiều điều ao ước
Làm sao ai nói được
Nỗi niềm lòng khát khao.

Mây trời lững lờ trôi
Ngẩn ngơ chiều phố núi
Minh Long tình sâu thẳm
Ché rượu cần thắm môi!

3. Ngày Sài Gòn

Ngày Sài Gòn anh lại gặp em
Cô gái Củ Chi đã hoài mong nhớ
Quán cà phê Ray đôi điều tâm sự
Em vẫn là em lan toả ngọt mềm.

Cô gái Củ Chi cho anh nhiều yêu mến
Thành phố Sài Gòn cuộc hẹn lời thương
Mùa thu lá vàng và mái tóc em bay
Để nỗi nhớ vương lòng khách đến.

Mùa thu nói thay đôi dòng suy nghĩ
Cái khoảnh khắc buồn chợt đến chợt đi
Ngày gặp em anh mãi khắc ghi
Em vẫn của ngày xưa buổi đầu anh gặp.

Năm tháng trôi đi và tình người ít nhiều thay đổi
Nhưng em vẫn là em và anh của buổi nào
Trong cuộc đời có nhiều nỗi ước ao
Ước ao nhất mong tình mình luôn gìn giữ.

Ngày Sài Gòn nếu anh không có em
Phố xá sẽ buồn tênh và bao điều không nghĩa lí
Anh biết nói gì với cô gái Củ Chi
Mùa thu vàng vương vương trên khoé mắt.

4. Khát khao

Em đứng đó cho mùa thu vàng nắng
Cháy lòng người lữ khách tha hươmg
Đã biết rằng thu lắm vấn vương
Màu áo đỏ khát khao hoài nỗi nhớ.

Anh không biết mình say hay tĩnh
Mà con tim lại trái lối nghiêng chiều
Vẫn muôn đời không hiểu nghĩa chữ yêu
Sao rực cháy sắc màu áo đỏ!

Tháng chín đi qua tháng mười lại đến
Em đừng nghĩ gì trong sắc lá thu phai
Màu áo em hay màu thương gợi nhớ
Mà lòng anh cứ khát khao hoài.

Cái khát khao khi con tim lên tiếng
Khi cuộc đời tình ái bước lên ngôi
Tình yêu em lấp lánh ánh sao trời
Làm thao thức trái tim đang khao khát..

HÀ QUẢNG

……………………………………………………………………
Địa chỉ: Hà Quảng, trường trung học phổ thông số 2 Mộ Đức.
Xã Đức Nhuận, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, Điện thoại 0905527906.

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Lê Thanh Hùng

Posted by thinhanquangngai1 trên 02/10/2016

MÙA NẮNG ĐI, KHẮC KHOẢI LỐI EM VỀ

Nắng và gió, khô cong ngọn lữa
Trong bếp nghèo, khói tỏa thờ ơ
Giọt nắng rớt cuối ngày ngoài cửa
Cũng bâng quơ nhảy múa dật dờ
*
Muối và cát, tràn đầy mái tóc
Trên đường xa, bãi vắng vội vàng
Chợ tan rồi, bóng em cô độc
Lầm lũi chiều, trăm nỗi ngổn ngang
*
Ngọn sóng cũng héo queo lóa nắng
Gió đã chuyển chiều, mùa nối mùa
Nước triều lên, đời sông ngập mặn
Vườn rẫy khô hanh, ngọn gió đùa
*
Năm thiên tai,oằn mình chịu hạn
Đất cát quê mình cũng quắt queo
Bao nhiêu chuyện, tưởng chừng quên lãng
Lối em về, dấu nắng lần theo
*
Biết ai đó, xa rồi còn nhớ
Tiếng nắng khua trên những ngọn dừa
Bầy chim sáo rủ nhau về tổ
Chờ chiều buông, ca hót say sưa
*
Em vụng dại, một thời để nhớ
Hồn hoang … bãi cát trắng hoàng hôn
Vô tư sống, một đời chồng vợ
Mặc sóng đời xô, đổ dập dồn …
IV/16

LỜI RU ĐÊM THIẾU PHỤ

Đêm ẩn ức, lời ru ngắt ngứ
Phố chớp đèn, đắm tiếng nhạc jazz
Lời cuồng vọng, ai còn níu giữ
Điệu ru buồn, thắc thỏm hiên nhà
*
Đêm mộng mị, em ru mộng mị
Tan vỡ rồi, một giấc mơ hoa
Sao đắng đót, tháng ngày hoang phí
Còn lời ru, xa vắng nhạt nhòa
*
Tiếng hát đọng bè trầm mượt phố
Ảo mộng trôi trong tiếng ầu ơ …
Lời ru rớt bên thềm, lổ chổ
Mơ hồ nghe tiếng vọng dại khờ …
V/2016

TÌNH XA

Anh yêu em, dẫu không còn trẻ nữa
Rất tự nhiên, đằm thắm, một tâm hồn
Yêu lặng lẽ, như chưa hề chọn lựa
Chỉ âm thầm, say đắm những nụ hôn
*
Dẫu đã biết, tình xa đầy trắc trở
Sao vẫn bồi hồi, theo mỗi dấu chân
Cứ luyến tiếc, sau mỗi lần gặp gỡ
Cuối đường quanh, từ biệt biết bao lần
*
Nắng tháng năm, giòn đồng sâu khô khốc
Hoàng hôn rơi tàn, cháy đỏ hắt hiu
Hàng cây khẳng khiu, vặn mình hé lộc
Đợi cơn mưa chiều, bùng nổ tin yêu
*
Ảo ảnh trôi đêm, chưa tròn giấc mộng
Giật mình nghe, đâu tiếng cột qua kèo …
Vẫn nguyên vẹn, một tình yêu cháy bỏng
Mê đắm dặm đời, anh cố mang theo …
VII-15
Lê Thanh Hùng

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Hà Quảng Viết TÌNH YÊU CỦA TRẦN THUẬN THẢO ĐỐI VỚI PLEIKU

Posted by thinhanquangngai1 trên 01/10/2016

nghieng-chieu-nguoc-gio-tt

Tình yêu của Trần Thuận Thảo đối với Pleiku

Hà Quảng

Trần Thuận Thảo tên thật là Trần Thị Thuận, sinh ra và lớn lên tại thành phố Pleiku (Gia Lai). Chính thành phố Pleiku đã nuôi dường tâm hồn chị để chị có những vần thơ yêu thương khi viết về thành phố này. Thơ của Trần Thuận Thảo bắt nguồn từ những gì thật gần gũi bình dị nhất. Chị viết nhiều về người thân trong gia đình về người chồng yêu thương của chị và những cảnh vật, con người tại thành phố sương mù này. Trần Thuận Thảo vừa ra mắt bạn đọc tập thơ: “Nghiêng chiều ngược gió” do Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam ấn hành vào tháng 8. 2016.
Đọc tập thơ “Nghiêng chiều ngược gió” của Trần Thuận Thảo tôi cảm nhận được vẻ đẹp của thành phố Pleiku đầy thơ mộng. Ngòi bút của chị trữ tình, dịu dàng, ngọt ngào. Chị đã đưa chúng ta đến với thành phố Pleiku yêu thương gắn liền với tấm lòng tha thiết của chị đối với thành phố này.
Thành phố Pleiku trong ánh mắt của Trần Thuận Thảo gắn liền với hình ảnh hoa dã quỳ, với sương mù phủ nhẹ. Hai hình ảnh này xuyên suốt tập thơ khi chị viết về thành phố Pleiku. Và còn đâu đó nữa là mái nhà rông, là dòng Sê San, là Biển Hồ, là núi Rồng… cũng thể hiện nhiều trong tập thơ, khi Trần Thuận Thảo viết về quê hương chị đang sống và làm việc.
Ta thử nghe chị bộc bạch tấm lòng của mình đối với Pleiku:
“Tôi yêu Pleiku, dã quỳ vàng sắc thắm
Mái nhà rông, yêu nhịp múa cồng chiêng
Dòng Sê San năm tháng chảy qua miền
Tôi yêu lắm một thời thơ ngây dại.”
(Tôi yêu Pleiku)
Người con gái chưa chồng khi làm thơ thể hiện tình yêu trong thơ đã khó; người con gái có chồng, có con, gia đình đang sống hạnh phúc khi làm thơ thể hiện “một chút xao lòng” lại còn khó hơn. Đối với Trần Thuận Thảo trong tập thơ này, chị lại viết nhiều về tình yêu, có khi “xao lòng” một chút nhưng đối với Trần Thuận Thảo, chút “xao lòng” ấy cũng chỉ để thể hiện tình yêu của chị đối với thành phố Pleiku. Vì vậy ta bắt gặp trong tập thơ này những câu thơ tình thật hay:
“Anh có về thăm phố núi chiều nay?
Nhặt giùm em sợi sương mềm giăng lối”
(Anh có về)
Và ta lại nghe đằng sau câu hỏi, ướm lời mời mọc đó, chị đã thể hiện lòng mình với Pleiku:
“Dã quỳ ơi! Níu chân anh bước
Dạt dào hương hoa ngan ngát yêu thương”
(Khúc hát tháng 11)
Từ đó chị thể hiện vẻ đẹp của thành phố này:
“Phố núi yêu thương chiều xế bóng đổ dài
Những con đường bằng lăng nở đầy hoa tím
Nói gì đi anh đừng để nắng chiều tắt liệm
Phố đã lên đèn sao còn đứng lặng im?”
(Tìm nắng tháng ba)
Viết về tập thơ “Nghiêng chiều ngược gió” của Trần Thuận Thảo còn bao điều cảm nhận nữa nhưng tôi chỉ đi vào một khía cạnh trong tập thơ, đó là: Tình yêu của Trần Thuận Thảo đối với Pleiku. Mong bạn đọc tiếp nhận tập thơ với tấm lòng chia sẻ mà tác giả gửi gắm lòng mình đối với Pleiku trong tập thơ này.
Bờ Nam sông Vệ, giữa tháng chín 2016
Hà Quảng

Posted in 04. Bài viết | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Vệ -Trà Huỳnh Kim Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 01/10/2016

NHẪN CỎ

Sợi nắng chiều nghiêng nghiêng
Trên đường quê dốc nhỏ
Ta trao nhau nhẫn cỏ
Rồi đôi mình nên duyên

Ta không làm lễ cưới
Nên chẳng có buồng cau.
Không trầu xanh, vôi trắng
Nhẫn cỏ trói đời nhau

Nhưng rồi tình cũng đau
Tình héo úa phai màu
Còn đây đôi nhẫn cỏ
Ân tình hoá bể dâu

Tình mình như mùa Đông
Từng giọt buồn lặng câm
Rớt rơi trên nhẫn cỏ
Tình chết trong âm thầm

Tình mình như sợi nắng
Cuối chiều Đông âm u
Nhẫn cỏ khô kỷ niệm
Tình chôn vào thiên thu…

BẾN SÔNG XƯA

Đã lâu lắm, chưa về thăm bến cũ
Thăm lại dòng Trà Khúc, núi Long Đầu
Tình có bao giờ, tình nhỏ nhoi đâu
Hoàng hôn tím, trải buồn chiều biêng biếc

Lời thương lắm em vẫn còn nhớ miết
Ghi dấu trong tim đến cuối cuộc đời
Giọt lệ buồn ươn ướt mặn bờ môi
Và rơi rớt bên bến đời thầm lặng

Trái tim nhỏ, cỏng thêm niềm cay đắng
Xót xa buồn hạnh phúc mãi chông chênh
Và cuộc tình cuối nẽo, bỗng mông mênh
Lời thương lắm nghe xót xa quá đổi

Chưa kịp hẹn hò, chưa lần hờn dỗi
Chưa nắm bàn tay, nóng bỏng Người ơi
Tình vỡ mau như bọt nước sông trôi
Rồi lạc lối, bên bến bờ tịch lặng

Chắc tại vì Người, lạnh lùng xa vắng ?
Hay vì em, sợ giọt đắng…so đo ?
Tình chưa yên trôi dạt cỏi buồn xo
Rồi tan tác, như bọt bèo bến cũ ?

Dòng Trà Giang, qua bao mùa mưa lũ
Bên lỡ bên bồi, sớm nắng chiều mưa
Em sẽ về, thăm lại bến sông xưa
Quê hương đó, suốt đời em nhớ miết…

EM BUỒN THEO BÓNG MÂY

Hôm qua mùa Đông, mai mùa Đông
Tiếng lá xôn xao cũng nặng lòng
Vẫn nghe khắc khoải khi chiều xuống
Vẫn cứ lặng thầm nỗi nhớ mong

Em vẫn là em, vẫn thế thôi
Lời thương thương lắm, gió bay rồi
Đan tâm bóp chết tình mới nở
Chưa kịp hẹn hò đã chia phôi

Em dấu tình sầu, sâu đáy tim
Nên anh không biết, chổ đâu tìm
Đêm về rưng rứt từng sợi nhớ
Dấu giọt tình buồn rớt lặng im

Nổi niềm u uẩn sớt chia ai
Sâu lắng trong tim tiếng thở dài
Đường xa bóng nắng chiều hun hút
Tình vừa chớm nở bỗng chia hai

Lòng em âm ấm mấy ngày thương
Nắng trải lời thơ rộn góc vườn
Bài thơ em thả nương chiều gió
Nửa chết lặng thầm, nửa khói sương

Từ đó em buồn, theo bóng mây
Nhìn hoa tim vỡ xót xa đầy
Còn đâu mái tóc màu nhung lụa
Lối rẽ đường chiều thả gió bay…

Vệ-Trà Huỳnh Kim Anh

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »