NHẪN CỎ
Sợi nắng chiều nghiêng nghiêng
Trên đường quê dốc nhỏ
Ta trao nhau nhẫn cỏ
Rồi đôi mình nên duyên
Ta không làm lễ cưới
Nên chẳng có buồng cau.
Không trầu xanh, vôi trắng
Nhẫn cỏ trói đời nhau
Nhưng rồi tình cũng đau
Tình héo úa phai màu
Còn đây đôi nhẫn cỏ
Ân tình hoá bể dâu
Tình mình như mùa Đông
Từng giọt buồn lặng câm
Rớt rơi trên nhẫn cỏ
Tình chết trong âm thầm
Tình mình như sợi nắng
Cuối chiều Đông âm u
Nhẫn cỏ khô kỷ niệm
Tình chôn vào thiên thu…
BẾN SÔNG XƯA
Đã lâu lắm, chưa về thăm bến cũ
Thăm lại dòng Trà Khúc, núi Long Đầu
Tình có bao giờ, tình nhỏ nhoi đâu
Hoàng hôn tím, trải buồn chiều biêng biếc
Lời thương lắm em vẫn còn nhớ miết
Ghi dấu trong tim đến cuối cuộc đời
Giọt lệ buồn ươn ướt mặn bờ môi
Và rơi rớt bên bến đời thầm lặng
Trái tim nhỏ, cỏng thêm niềm cay đắng
Xót xa buồn hạnh phúc mãi chông chênh
Và cuộc tình cuối nẽo, bỗng mông mênh
Lời thương lắm nghe xót xa quá đổi
Chưa kịp hẹn hò, chưa lần hờn dỗi
Chưa nắm bàn tay, nóng bỏng Người ơi
Tình vỡ mau như bọt nước sông trôi
Rồi lạc lối, bên bến bờ tịch lặng
Chắc tại vì Người, lạnh lùng xa vắng ?
Hay vì em, sợ giọt đắng…so đo ?
Tình chưa yên trôi dạt cỏi buồn xo
Rồi tan tác, như bọt bèo bến cũ ?
Dòng Trà Giang, qua bao mùa mưa lũ
Bên lỡ bên bồi, sớm nắng chiều mưa
Em sẽ về, thăm lại bến sông xưa
Quê hương đó, suốt đời em nhớ miết…
EM BUỒN THEO BÓNG MÂY
Hôm qua mùa Đông, mai mùa Đông
Tiếng lá xôn xao cũng nặng lòng
Vẫn nghe khắc khoải khi chiều xuống
Vẫn cứ lặng thầm nỗi nhớ mong
Em vẫn là em, vẫn thế thôi
Lời thương thương lắm, gió bay rồi
Đan tâm bóp chết tình mới nở
Chưa kịp hẹn hò đã chia phôi
Em dấu tình sầu, sâu đáy tim
Nên anh không biết, chổ đâu tìm
Đêm về rưng rứt từng sợi nhớ
Dấu giọt tình buồn rớt lặng im
Nổi niềm u uẩn sớt chia ai
Sâu lắng trong tim tiếng thở dài
Đường xa bóng nắng chiều hun hút
Tình vừa chớm nở bỗng chia hai
Lòng em âm ấm mấy ngày thương
Nắng trải lời thơ rộn góc vườn
Bài thơ em thả nương chiều gió
Nửa chết lặng thầm, nửa khói sương
Từ đó em buồn, theo bóng mây
Nhìn hoa tim vỡ xót xa đầy
Còn đâu mái tóc màu nhung lụa
Lối rẽ đường chiều thả gió bay…
Vệ-Trà Huỳnh Kim Anh