Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 160 Lượt

Archive for Tháng Tư, 2009

Bài thơ xa cách- thơ Nguyên Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/04/2009

BÀI THƠ XA CÁCH
Kính dâng Mẹ

Làng tôi đó, những cây xanh mới mọc
Giặc đi qua, bắn phá mấy năm rồi.
Con tôi đó, những thằng con mới học,
Xếp sách vở vào, chạy giặc tản cư.
Ruộng tháng ba mấy mùa không lúa mọc,
Mẹ tôi buồn, từng buổi tối công phu.
Đường trong làng giờ chia ngang xẻ dọc,
Mõ óc sâu đêm, tiếng bạn, tiếng thù.
Bờ lúa ngã như bàn tay úp mặt,
Thương tích này, bom súng đã phanh phui.
Việc làm ăn giờ buổi còn, buổi mất,
Nước mắt ròng đổ lộn xuống bồ hôi.
Cá sớm giăng câu, chiều lên đợi chợ,
Tụ họp loanh quanh, bữa biển, bữa đồi.
Nghe thảm thiết người thôn lân bộc bạch
Con đứa còn, đứa mất, đứa lang thang.

Nhà bỏ rộng, từ hôm tin máu đổ.
Suốt đêm đêm bạch lạp nối hai hàng.
Chuyện đại bác, canh nông,
bàn chân không bén đất
Tưởng mai sau còn lại những hoang tàn.
Con chim đỗ bờ tre không dám hót.
Ngơ ngác nhìn tùng trận gió vi vu.
Thơ ra phố thằng con trai ấm ức,
Mẹ than dài nào bóng xế, trăng lu.
Và thóc lúa làm lên không chỗ cất,
Còn nhớ thương, ai biết bạn hay thù.
Người vợ yếu, mòn chân trên thửa đất
Đôi mắt buồn, từng buổi ngóng tin thư.
Vò chiếc áo buổi đưa nhau lần chót,
Úp mặt vào, tìm kỷ niệm riêng tư.
Và đứt ruột, nhìn lên từng đứa nhỏ,
Con gầy còm, sớm tối tản đi cư.
Đột kích bờ lang, xế chiều lúa trắt,
Đội áo che đầu, vòng xuyến những dây su.

Đời chiến tranh chúng bò lê trên ruộng đất
Vẽ mặt, bôi chân, làm bạn, làm thù.
Tờ thơ gấp, nên chữ còn, chữ mất,
Nét mực nhoè, nhưng biết mấy công phu
Lời thô thiển, dàn ra Đông, Tây, Nam, Bắc,
Chối bỏ yêu thương, thăm thẳm hận thù.
Nhìn cuộc sống như rừng cây, đám đất,
Lớp lớp con người còn lại mỗi riêng tư.
Rồi mẹ khóc cho bài thơ chấm dứt,
Niềm bao la người gởi đứa con người.
Và chúc trả lời vui trên bút mực,
Mẹ mong thư con, mẹ sống vào thư.
Làng tôi đó, chim muông giờ cũng mệt.
Mộng vuông tròn ai biết thiếu hay dư.
Câu nhật mộ dòm song, ngày đêm lấm lét.
Bầy em trai cũng lỡ khóc, lỡ cười.
Trong lửa nước biết đường quanh hay ngõ tắt,
Nghe cu gù, cu gáy có còn vui.

Ngày súng nổ, nhà em, tôi nhìn chưa giáp mặt,
Bè bạn, cháu con, lạc đứa mỗi chân trời.
Tôi ra phố cầm theo trong nước mắt,
Dăm tờ thơ, gấp lại giữa bàn tay.
Đọc thuộc từng trang, vùi sâu trong đáy xắc,
Sợ phân chia, làm bợt lá thư dày.
Sợ phân chia, làm mòn trang giấy nhỏ,
Như lòng người con gái buổi trao tay.
Ngủ chực, ăn nhờ, hỏi đi, hỏi ở,
Làm con trai thời loạn thật chua cay.
Giấc mộng mười năm, tôi nhìn lên sách vở.
Súng đạn nào, sao còn lại tới hôm nay
Quê hương tôi, có hiềm chi trong nước mắt,
Mà đêm đêm máu đổ xuống nương cày.
Và lặp lại những lần đi chia cắt,
Hỏi con người còn mấy chuyện xa nhau.

Nguyên Nguyên

Posted in 01. Thơ, Nguyên Nguyên | Leave a Comment »

Thế hệ chúng tôi- thơ Hà Quảng

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/04/2009

thế hệ chúng tôi

thế hệ chúng tôi lớn lên sau năm 1975
đâu trải được cái thác lũ Trường Sơn dữ dội
đâu có được những ngày làm thơ dưới hầm
trong tiếng gầm đại bác
và B52 hú gào

chúng tôi lớn lên đất nước vẫn chưa bình yên
tiếng súng lại vang lên hai đầu tổ quốc
tổ quốc gọi
chúng tôi có mặt
chúng tôi lên đường

ngày ấy lên đường
có người chưa lần biết hơi thở người yêu
chưa từng cầm tay ngập ngừng của người con gái
chưa biết nụ hôn đầu

ngày ấy
có người lên đường
và không bao giờ về nữa
máu xương hoà vào sông vào suối
vào những con đường ngõ hẽm quê hương
để em thơ cắp sách đến trường
để cụ già vui cùng con cháu
để người mẹ nuôi con thêm sữa ngọt ngào

Quảng Ngãi, 29. 4. 2009
HÀ QUẢNG

Posted in 01. Thơ, Hà Quảng | Leave a Comment »

Bài thơ viết ngày chiến tranh- thơ Trần Thuận Ngữ

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/04/2009

BÀI THƠ VIẾT NGÀY CHIẾN TRANH

Mai cháu lớn chắc thanh bình trở lại
Những nấm mồ cỏ mọc đã lên xanh
Xóm làng xưa khói cơm chiều bay ấm
Anh em về quanh bếp lửa mùa đông

Những sớm mai sương bay trắng núi đồi
Chú lùa bò qua đồng cỏ yên vui
Tay gõ nhịp trên từng bia đá cũ
Ai nhớ ai lạnh lẽo bên trời

Mai cháu lớn đi lên rừng xuống biển
Qua những con đường xương trắng phơi
Ồ! Chí lớn có tan trong hồ rượu
Dù đớn đau chú vẫn vỗ tay cười…

Trần Thuận Ngữ

Posted in 01. Thơ, Trần Thuật Ngữ | Leave a Comment »

Thì thầm bên vách đá- thơ Nguyễn Thánh Ngã

Posted by thinhanquangngai1 trên 28/04/2009

thithambenvachda_angkokTHÌ THẦM BÊN VÁCH ĐÁ

bước qua lằn địa lý
mùa du ca những bàn chân bé mọn
ú ớ mười ngón gầy
bản thể y bát
những nhà sư khất thực…

có thể ta đến từ gió
những ngọn gió mọc rừng người
nói mà như ngậm viên sỏi
lặng im trước sóng biển
nghe những huyền mật
ta thì thầm bên vách đá ngân

mùa thạch lam
những đốt chân thằn lằn
mọc trong đá tiếng thở

mạch nước phùng mang hỏi ta từ đâu đến
trái tim thấm giọt biển hồ

điều không nói là nói với đá
vách đá khẽ nứt đôi tai
xuyên nghe

len lỏi thứ ngôn ngữ vàng nhạt,trầm buồn
ai kéo rách tiếng đàn rêu phong
nhịp hổ phách
và bạch lạp…

ta nói với đá
như vắt hồn nói ra không mở miệng
áo vàng nhà sư Angkok Vát
hoàng hôn phủ đỏ quạch lời kinh nguyên thủy
ngoằn ngoèo trang chữ Pali…

bầu trời như có đôi cánh
chùa tháp bay vào điệu Apsara phồn thực
dòng Mêkong thầm đỏ bước vào mây trắng

đi,
là đi là đi là đi
ra khỏi những dát vàng
ta là tiếng nói đen có thể hát thành giọt nước mắt !

Nguyễn Thánh Ngã

Posted in 01. Thơ, Nguyễn Thánh Ngã | Leave a Comment »

Đọc thơ Hoài Chi- Huỳnh Thế Diệu Diệu

Posted by thinhanquangngai1 trên 21/04/2009

HOÀI CHI
Tên thật: HẠ MIỄN
Quê quán: Quảng Ngãi
ĐC: P4, Q Gò vấp, TP. HCM
Trong Ban biên tập Hương lâng và Giọt đường thi
Đã xuất bản: Cõi thơ (thơ 2007)
Có thơ giao lưu và in chung nhiều tuyển tập

… Đi vào “Cõi thơ” anh Hoài Chi, Diệu có cảm giác mình đang dạo chơi trong vườn hoa có muôn sắc màu lung linh ảo diệu. Bởi vườn hoa thơ anh đang uốn mình theo đường tròn mang tiếng vọng từ ngàn xa xưa về hòa điệu với âm hưởng thực tại qua những dòng chữ chuyên chở đầy năng lượng ánh sáng của vũ trụ.

Diệu Diệu không dám đánh giá hoặc suy luận mà bất ngờ bắt gặp những tần số giao cảm cộng hưởng, rồi lắng chìm dần theo những âm điệu vi vu của tình yêu, tình quê hương, tình thân bằng quyến thuộc… rất có tình! Thơ là người – Diệu Diệu đã Đọc tiếp »

Posted in 03. Bình thơ, 04. Bài viết, 14. Thân hữu, Hoài Chi | Leave a Comment »

Em là em hình như là em năm trước- thơ Phạm Trung Việt

Posted by thinhanquangngai1 trên 21/04/2009

EM LÀ EM HÌNH NHƯ LÀ EM NĂM TRƯỚC

Anh với em ấp ủ mái đầu
Đêm cùng nghe mưa trên tàu lá chuối
Trong ánh đèn mờ linh hồn đắm đuối
Dao động loài hoa hoang dã của ái tình

Anh không nói yêu em
Những ngày em môi hồng má đỏ
Ðợi đến ngày em môi tím má xanh
Anh thỏ thẻ tình buồn

Anh không nói yêu em
Những ngày cùng đi trên đường đất đỏ
Ðợi đến ngày em về biển xa xanh
Lá dừa khô thương nhớ
Con chuồn chuồn bay mất
Hai chúng mình không nắm được cái đuôi
Khi thấy nắng vàng hanh trên cánh
Không kịp bay, chiều vừa nắng lại vừa mưa

Giờ anh nói yêu em giữa đêm mưa nặng hột
Lời thì thầm tự có tự không
Em im vắng tỏ bày cảm động
Một hạt mưa trên mi mắt xuôi dòng

Giờ anh nói yêu em trong tâm linh thâm xứ
Ái ân em vàng hoa cỏ, núi đồi
Em là em hình như là em năm trước
Em là em từng bước năm sau
May mắn lắm rồi mình có được nhau
Ðêm cùng nghe mưa trên tàu lá chuối
Con chuồn chuồn đã cất đuôi lần cuối
Mất hút vào hư vô!!!

Phạm Trung Việt

Posted in 01. Thơ, Phạm Trung Việt | Leave a Comment »

Nguyễn Tấn với “Phủ man tạp lục”

Posted by thinhanquangngai1 trên 17/04/2009

NGUYỄN TẤN VỚI “PHỦ MAN TẠP LỤC”
.Nguyễn Duy Long

Xuất chính theo ngạch văn quan, rồi trở thành võ tướng đảm trách công cuộc kinh dinh ở vùng cao Quảng Ngãi, Nguyễn Tấn (1822 – 1871) ghi dấu trong chính sử triều Nguyễn như một nhà cai trị mẫn cán và khoan hòa, như một võ tướng đảm lược và quyết đoán. Và cũng nhờ trấn nhậm ở vùng đất gai góc này, từ những điều mắt thấy tai nghe về đời  sống văn hóa của các tộc người miền núi nơi đây, ông trứ tác thành một tác phẩm sử học giá trị  – Phủ man tạp lục – còn lưu truyền đến ngày nay.

         Nguyễn Tấn tên đầy đủ là Nguyễn Công Tấn, tự Hạ Vân và Tử Vân, hiệu Ôn Khê, thụy Trang Khải, người làng Thạch Trụ (nay thuộc xã Đức Lân), huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi(1). Ông sinh năm Nhâm Ngọ (1822) tại phủ Kiến Xương (nay thuộc tỉnh Thái Bình) nơi ông nội là Tri phủ Nguyễn Công Tuy đang trị nhậm (2). Lúc còn nhỏ, Nguyễn Tấn nổi tiếng thông mẫn và đĩnh ngộ. Năm Quý Mão (1843), ông đậu cử nhân tại trường Thừa Thiên (3). Khởi đầu hoạn lộ bằng chức học quan là huấn đạo, đến năm Ất Tỵ (1845) ông làm tòng sự tại Quốc Tử giám rồi chuyển sang hành tẩu cơ mật viện (4). Từ năm Canh Tuất (1850) đến năm Quý Hợi (1863), Nguyễn Tấn lần lượt giữ các chức Hậu bổ Hưng Yên sung chức Hàn lâm viện, Tri phủ An Khánh, Án sát Hưng Yên và cuối cùng là Thự Án sát Thái Nguyên(5). Cuối năm 1863, khi đang Đọc tiếp »

Posted in 04. Bài viết, 14. Thân hữu | Leave a Comment »

Nơi ấy- thơ Trần Xuân Yến

Posted by thinhanquangngai1 trên 17/04/2009

Nơi ấy

Ở nơi ấy có đồi thông xanh ngắt
Điểm một vài cành tím nhạt hoa sim
Ở nơi ấy có con đường rất đỏ
Có người anh năm tháng sống im lìm

Ở nơi ấy dòng sông riu xanh thẳm
Chảy êm đềm lơ lửng giữa chiều thu
Ở nơi ấy suối Tà Mau chảy ngược
Ngọn gió chiều khe khẻ thổi vi vu

Tôi đã xa một vùng quê yêu dấu
Sơn cước buồn thầm lặng cứ mênh mang
Tôi đã xa một mùa xuân thơ mộng
Một mùa thu phờ phạc phủ lá vàng…

Thôi chào nhé! Hương rừng thưa thớt lá
Xa anh rồi phố thị cũng quạnh hiu
Chim ríu rít đưa ta về chốn cũ
Biết bao giờ mới trở lại nơi đây.

Sơn Hà- chuyến đi thực tế
tháng 10/1992

Trần Xuân Yến

Posted in 01. Thơ, Trần Xuân Yến | Leave a Comment »

Đọc thơ bác Nguyên Nguyên- Huỳnh Thế Diệu Diệu

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/04/2009

ĐỌC THƠ BÁC NGUYÊN NGUYÊN

Ai đã được may mắn cầm trên tay tập thơ “Vu vơ” của nhà thơ Nguyên Nguyên, hẳn không khỏi ngậm ngùi xúc động khi mở sách ra và lướt mắt qua từng trang… Diệu Diệu đã không cầm được nước mắt và hoàn toàn bị cuốn hút theo quy luật “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”. Tôi không dám bình luận thơ, mà xin được xích lại gần ông để cùng chia sẻ một chút tâm tình đồng điệu.

Lời đầu sách, tác giả bày tỏ cái ý niệm “TÌNH CỜ”. Những sự tình cờ mà ta phải đón nhận nó như “cái đang là…”, như dòng chảy tự nhiên, không cưỡng cầu. Tất cả những biến cố thăng trầm của gia đình và xã hội đi qua cuộc đời ông từ bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, và ông đã gói ghém trải nghiệm đó vào trong 2 chữ “TÌNH CỜ”, để rồi từ trong cái “TÌNH CỜ” đó mà ông đã mở ra một chân trời thi ca mênh mông diễm tuyệt.

Đã bao nhiêu chuyện lên đường
Là bao nhiêu chuyện đưa buồn vào thơ

Có những nỗi niềm uẩn khuất không thể giãi bày được, phải cậy vào thơ, nhờ thơ nói hộ. Và ông đã phả nỗi buồn mênh mông đời mình vào tập “Vu vơ”, với 140 bài thơ đủ các thể loại.

Rất gần gũi, rất chân thật, mà cũng rất duyên dáng thơ mộng. Bởi tác giả rung động rất chân thành với những đối tượng Đọc tiếp »

Posted in 03. Bình thơ, 04. Bài viết, 14. Thân hữu, Nguyên Nguyên | Leave a Comment »

Mưa nửa khuya- thơ Lê Quang Tân

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/04/2009

MƯA NỬA KHUYA

Ta tình cờ gặp lại
Mưa nửa khuya quất từng cơn tím tái
Sân ga buồn
Kẻ đến
Người đi

Hoa thắm anh chưa cài lên tóc vu qui
Đời dâu bể, em trôi về bến ấy
Rồi bặt tin nhau
Bao mùa giông gió dậy
Nay gặp lại nhau, run rẩy tóc pha màu

Mười tám năm rồi ,cũng còn nhận ra nhau
Anh cũng kịp nhận ra nơi khóe mắt xưa một giọt tròn lăn rất vội
Trong gió
Trong mưa
Anh cũng nhận ra hơi ấm của những ngày xưa bối rối
Len qua bậc cửa con tàu

Tàu chuyển bánh rồi, mắt ướt vội tìm nhau
Người ơi
Cùng chung một chuyến đó thôi nhưng kẻ lên, người xuống
Khoảnh khắc đêm mưa
Em không can đảm hủy một chuyến đi cũng như anh không can đảm
                                                                                               bước lên tàu trở lại
Mưa nửa khuya quất từng cơn tím tái
Ướt thêm lần ta vuột mất nhau…

Còn lại anh, sân ga vắng con tàu
Mưa nửa khuya bỗng thấm vào anh một nỗi niềm rất lạ
Vâng
Nghĩa là ta đã can đảm chối từ một vòng tay để giữ cho nhau khoảng trời 
                                                                                                   riêng yên ả
Chút hạnh phúc lặng thầm một nửa nhận, một nửa trao…

Lê Quang Tân

Posted in 01. Thơ, Lê Quang Tân | 2 Comments »

Chiều Ba Tơ- thơ Hà Quảng

Posted by thinhanquangngai1 trên 14/04/2009

CHIỀU BA TƠ

Những cô gái Hrê mang chiều xuống núi
Nặng trĩu hương rừng thấp thoáng đâu đây
Trên bản nhỏ nhịp chày ba giã gạo
Để bập bùng anh nghe tiếng cồng chiêng

Em dịu hiền bên bếp nhà sàn
Khói lam chiều bao điều chưa nói
Bát canh rau ranh thay lời tình tự
Sông Liêng hiền hoà thương nhớ mù khơi

Chiều Ba Tơ ngỡ mình trong mơ
Ngọn gió liêu xiêu vít cần ché rượu
Khúc ka- lêu em gởi niềm tâm sự
Để ngày về anh cảm thấy nao nao.

Ba Tơ, 29/ 3/ 2009
Hà Quảng

Posted in 01. Thơ, Hà Quảng | Leave a Comment »

Thuở ấy- thơ Sông Trà

Posted by thinhanquangngai1 trên 08/04/2009

THUỞ ẤY

Đi đâu cũng nhớ cội nguồn
nhớ thời “vượt biển” càng buồn chơi vơi.

Con tàu đến giữa trùng khơi
gió lay – sóng dập – tàu trôi bềnh bồng
Nắng mưa… mưa nắng… mênh mông…
biết đâu là hướng mở lòng đợi tôi?

Không may thì phận đã rồi
tàu Ai bị đắm… cá xơi xác Người…
Tôi trông như chết nửa đời
có ai thương hỡi hỡi người người ơi!

Tàu tôi may được êm xuôi
cập vào bến đợi tình người tha phương
Xót xa bao nỗi đoạn trường
Ai đau thân phận… Ai thương quê nhà…

Con thơ, vợ trẻ, Mẹ già
mồ hôi ướt đẫm mắm cà, củ khoai
Trải qua từng tháng từng ngày
còng lưng – tay vẫn trắng tay thường tình.

Nước Non ơi Nước Non mình
hòa bình tụt hậu, chiến chinh điêu tàn
Tôi về thăm lại bản làng
nhớ thời thuở ấy… hai hàng lệ rơi…

Sông Trà
Sài Gòn – 29/03/2009 – ST.

Posted in 01. Thơ, Sông Trà | 2 Comments »

Trần Công Hiến với nhà in Hải Học Đường

Posted by thinhanquangngai1 trên 07/04/2009

TRẦN CÔNG HIẾN VỚI NHÀ IN HẢI HỌC ĐƯỜNG
.Nguyễn Duy Long

Tên tuổi Ân Quang hầu Trần Công Hiến không chỉ gắn liền với những trận chiến khốc liệt giữa nhà Nguyễn và nhà Tây Sơn mà còn ghi lại dấu ấn rất đậm nét trong hoạt động in ấn mà Hải Học đường do ông chủ xướng sáng lập được xem là tổ chức qui mô nhất vào đầu thế kỷ XIX góp phần truyền bá và lưu giữ di sản văn hóa dân tộc.

Võ tướng Trần Công Hiến sinh trưởng tại huyện Chương Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi (1) trong một gia đình thuộc dòng dõi Nho gia. Sớm mồ côi cha, nghiệp đèn sách dang dở. Vốn tư chất thông minh, hiếu học, lại đam mê sách vở, có lẽ ông có kiến văn sâu rộng, phong phú so với một số vị tướng võ biền lắm công huân của vương triều Nguyễn thời bấy giờ. Năm Quý Sửu (1793), rời Quảng Ngãi, Trần Công Hiến vào Thi Nại, Qui Nhơn yết kiến Nguyễn Ánh, lập quân công và được phong chức Tổng nhung Cai cơ. Tháng 6 năm Nhâm Tuất (1802), Nguyễn Ánh đem quân ra Bắc, đánh bại triều Tây Sơn Nguyễn Quang Toản, tràn vào Thăng Long làm chủ toàn bộ Bắc Hà. Thiết lập vương triều Nguyễn, Nguyễn Ánh sai các quan văn võ chia trị các trấn Bắc thành và Trần Công Hiến được bổ giữ chức trấn thủ Hải Dương. Tiếp đó, năm Quý Hợi (1803), ông kiêm luôn chức Khâm sai Chưởng cơ. Vào cuối đời, Trần Công Hiến được phong tước Ân Quang hầu và tháng chạp năm Bính Tý (đối chiếu với dương lịch là năm 1817) ông mất tại trấn sở (2).

Trần Công Hiến đã đi trọn vẹn con đường mà lịch sử vạch ra cho kẻ được đào luyện từ cửa Khổng sân Trình. Đó là đem hết tài năng và tâm huyết đóng Đọc tiếp »

Posted in 04. Bài viết, 14. Thân hữu | Leave a Comment »

Mưa- thơ Đào Duy An

Posted by thinhanquangngai1 trên 07/04/2009

Mưa
(Cho hàn xuân ngọc Lạng Sơn, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Hội An, Buôn Ma Thuột và Sài Gòn 2007
Nhớ ngày của thuở tựu trường mưa trong
Đồng Diều 25/03/2007- Giáp Bát 28/03/2007-Kon Tum 30/03/2007; Đ.D.A)

Em,
       Có còn nghe mưa của mùa xa trước,
                                  của tuổi hoa bì bõm vũng nước làng?

Em,
       Có còn nghe mưa tự hồng hoang,
                                 sóng Dương Tử vỗ bờ Nam nước Việt?
Lạch, sông nào cũng bên bồi bên khuyết
Cơn mưa phùn mang nặng nghĩa tình chi?

Em, 
        Có còn nhớ buổi chia li?
                   những cơn rào ập đến lại ào đi.
                   mưa như khóc lời hẹn đầu rạn vỡ
                   ươm tình thơ,
                                        khơi duyên nợ nhân gian!

Em, 
        Có còn nhớ ngọt ngào xuân mưa 37 phố Hàng?
Lất phất rong ca Kỳ Lừa nẻo nhặt
Xa lối Huế tơ đan se sắt
Hàng me xanh trong màu nước mắt
Ngõ Hội An mưa giăng cửa chặt
Ban Mê bazan ngấm tình nồng mặn
Vệ Nữ Sài thành châu sa lòng quặn
                               bởi làm sao níu giữ cái không hình?

Em, 
         Có còn nghe cơn mưa hồn nguyên trinh?
Thuở tóc rối, Nhiêu Lộc trời cao lộng
Ta hẹn ngày xanh viết dòng thơ mộng
Bong bóng vỡ rồi…
Thiếu phụ
thực mơ.

Em,
Có còn nghe cơn vàng cơn bạc tuổi thơ
                                          hay chỉ mưa trong nỗi nhớ?
Lối nhỏ,
Sông nhà,
Buổi chợ…
Trời sa sầu, sông suối đổ lòng ai?

Đào Duy An

Posted in 01. Thơ, Đào Duy An | Leave a Comment »