Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 160 Lượt

Archive for Tháng Mười Một, 2018

CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận

Posted by admintnqn trên 08/11/2018

BÊN KIA SÔNG

Bên kia sông
Mùa về hanh hao gió
Cánh diều nghiêng thèm khát bầu trời xanh
Phía nơi đó
Những cao tầng ngạo nghễ
Sừng sững uy nghi
Chắn gió lang thang
Ánh điện lung linh
Đêm về gợi nhớ
Cánh đồng xưa vầng sáng phía trời xa
Mẹ lặng lẽ chong đèn trong đêm tối
Đợi đoàn quân
Chiến thắng trẩy sang sông
Những vắt cơm khô
Những ca nước ấm
Những thuyền nan xuôi ngược đón các con qua
Trong lạnh lẽo
Mẹ dầm mưa run rẩy
Dáng hao gầy
Nằng nặng mắt cay cay

Bên kia sông
Không còn nơi cư trú
Cho mẹ già tóc bạc mồi da
Với chút bồi thường rời xa đất Tổ
Mẹ sống lang thang
Quán trọ
Không nhà
Mẹ Thủ Thiêm ơi!
Mẹ Thủ Thiêm ơi!
Mười mấy năm trời nước mắt cạn khô
Mười mấy năm rồi niềm đau vắt kiệt
Mong xuân này
Mái ấm “gói bơ vơ”

VẮNG THU

Sài Gòn không có mùa thu
Mưa giăng đẩy lá, co ro ngõ buồn
Lơ ngơ lạc phố hoàng hôn
Đèn vàng đầu ngõ, hương nồng hoàng lan
Cà phê giọt đắng Quán Văn
Mưa xưa góc nhỏ, lạc vần thơ xanh
Phải chi có gió thu sang
Để hồn đọng lại mùa vàng nhớ thương

Sài Gòn không có mùa thu
Mưa mờ lướt thướt vu vơ giọt buồn
Bóng nghiêng – thả bóng hư không
Chiều rơi cạn gió, trăng buông lạnh lùng
Vạt khuya vẳng tiếng thạch sùng
Mưa hoài tình nhỡ rưng rưng lặng chờ
Ai về chạm phố ngẩn ngơ
Dòng sông vẫn mãi vắng đò vắng thu

LA HÀ THẠCH TRẬN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Lê Kim Thượng

Posted by admintnqn trên 08/11/2018

1. NGUYỆT BẠCH

Trăng xuống đọng trong vườn em nguyệt bạch
Lá xanh rừng màu cỏ thấm ghê da
Đêm thánh lạnh rét run bờ lau lách
( Nhìn hư vô mở rộng thấu ta bà… )

Anh thao thức giữa trời thinh không tối
Bụi thiên thu vần vũ điếng tê người
Anh trầm mình choáng ngợp phấn hương rơi
( Em khúc khích tiếng cười hơi thở vội… )

Khi thần thánh ôm chầm anh dữ dội
Rung bầu trời tan tác bóng trăng xa
Anh điên cuồng trong thánh thể hoan ca
(Quên trời đất quên mười phương nguồn cội )

Cơn gió dữ gọi về mùa bão thổi
Đêm tan hoang đổ vỡ dưới cây rừng
Anh luồn gió vào từng nhành tóc rối
( Em bỏ rừng… về phố khóc rưng rưng …)

2. NGUYỆT THỰC

Đêm Thánh lạnh qua vườn em nguyệt thực
Hồn nhiêu khê môi mắt thật vô tình
Tinh tú đó sáng danh niềm hạnh ngục
( Em lưng trần nằm mộng với yêu tinh… )

Con sông nhỏ chảy xuôi thềm trái đất
Chẻ muôn dòng mưa lũ xuống trăm năm
Em sẽ khóc nỗi buồn vui được mất
( Ngoài chân mây ta ngậm ngãi tìm trầm… )

Khi đời sống là trùng trùng vinh nhục
Như con quay xoáy buốt giữa lòng đời
Ta là ta, nôn nao niềm uẩn khúc
( Em là em, mùa xác rã thân rời… )

Khi tiền kiếp xốn xang ngày xá tội
Lời than em thấm đậm thấu tim người
Là thánh thể xanh xao lòng sám hối
( Ngày qua ngày, sao lòng rặt hổ ngươi… )

Trời mưa Ngâu rụng rơi mùa hôn ước
Cõi nhân gian sao người giận chi người
Anh mê mãi theo bóng đời xuôi ngược
( Em cô đơn ngồi thả tóc xanh trời … )

3. NGUYỆT LẦU

Ồ em, về muộn từ thiên cổ !
Đốt lá tình khô quyện khói mê trầm
Ồ em, dẩm động bờ sương cỏ !
Rụng giữa hồn ta lời thề trăm năm

Em tung tăng, em giả hình chim sáo
Hót vu vơ giữa đồng nội mây ngàn
Ồ em, lá biếc xanh mộng ảo !
Người thanh xuân môi mắt thật nồng nàn

Em là em của mùa trăng thảo dã
Ta là ta của bạc áo giang hồ
Ồ em, trăng nguyệt mông mênh quá !
Đi mãi cùng ta bóng nhỏ ngựa thồ

Ngày bắt đầu từ đêm mưa vạn cổ
Đời bắt đầu từ thiên địa hồng hoang
Ồ em, giông bão miền châu thổ !
Hồn phách trong ta chao đảo bàng hoàng

Tráng sĩ buồn lỡ một thời chiêng trống
Buổi hồi hương nghe mòn mõi vó câu
Ồ em, quýnh quáng bên bờ mộng !
Đêm mơ hoa tan vỡ bóng nguyệt lầu

Nha Trang, tháng 10. 2018
LÊ KIM THƯỢNG

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

DU TỬ LÊ VIẾT.BÙI MINH VŨ TIẾNG THƠ – SIÊU THỰC – CHÍNH NGỌ.

Posted by admintnqn trên 08/11/2018

Bùi Minh Vũ: Tiếng-thơ-siêu-thực-chính ngọ

Du Tử lê
(Calif. July 2018)

Bùi Minh Vũ, cũng giống như rất nhiều người làm thơ hôm nay trăn trở, quyết liệt (nếu không muốn nói là dẫy dụa), để thoát khỏi bóng rợp, phủ rêu nhiều chục năm của thể thơ ấn tượng, tượng trưng, trừu tượng… Hay theo trào lưu hiện thực đang được nhiều người tìm đến – – Như một lối thoát khác, một hình thái tự khẳng định sự có mặt của thơ mình trong giai đoạn đất nước có quá nhiều biến động…
Tuy nhiên, không phải người làm thơ nào cũng thành tựu trong nỗ lực có được cho mình, một mặt trời riêng, lẻ

Bùi Minh Vũ qua thi phẩm “Tình Yêu Muộn” mới ấn hành, theo tôi, đã sớm có cho thơ họ Bùi một chọn lựa khác. Không tượng trưng. Không trừu tượng. Mà siêu thực.

Tôi muốn gọi cõi thơ của họ Bùi là “Tiếng-thơ-Siêu-thực-chính-ngọ.”

Đọc kỹ toàn bộ thi phẩm mới của Bùi Minh Vũ, tuy người ta vẫn bắt gặp rải rác đây đó, trong cõi giới thi ca của họ Bùi, những câu thơ mang tính biểu tượng. Nhưng toàn thể trái tim của thi phẩm, thịt, xương thi ca của Bùi, vẫn ở vị trí “chính ngọ” của tiếng thơ siêu thực, qua hầu hết những bài thơ, dài, ngắn của ông.

Tôi vẫn quan niệm, đọc một bài thơ, dù được tác giả sáng tác theo thể loại nào, tượng trưng hay siêu thực… thì người đọc cũng không nên bận tâm, tìm hiểu ý nghĩa rốt ráo của câu thơ (bài thơ ấy). Nhất là với những bài thơ mang tính siêu thực. Cũng giống như khi đứng trước một bức tranh trừu tượng, ở vị trí người thưởng ngoạn, chúng ta chỉ nên tự hỏi mình, có cảm thấy cái đẹp của bức tranh hoặc, bài thơ ấy có làm ta rung động với những câu thơ lạ hay không mà thôi.

Việc tìm hiểu ý nghĩa rốt ráo của câu thơ (bài thơ) kia, đó là công việc của các nhà phê bình, của những thức giả nghiên cứu thi ca.
Y cứ trên tiêu chí vừa nêu trên, ở vị trí của một người đọc bình thường (không phải là một nhà phê bình) thì, ngay nơi bài thứ nhất, mở đầu thi phẩm, tựa đề “Tình yêu muộn” khá dài, có tới 9 khổ của Bùi Minh Vũ, với tôi, đã là một bài thơ mới, lạ, bất ngờ từ hình ảnh, tới những so sánh, liên tưởng…

Tôi trộm nghĩ, nếu không chọn cho mình con đường thơ siêu thực, họ Bùi sẽ rất khó (nếu không muốn nói là không thể) có được những câu thơ mới, lạ như:

“… bóng đen đốt cháy mặt trời ngâm rượu
lòng vòng trong ánh mắt
ngày thẫn thờ trong hơi thở cay
ta nhìn em bằng sợi tóc lẻ loi
bằng sợi tóc lẻ đôi.”

Hoặc:

“Ta thấy em như con kiến trên ngón tay áp út
ngậm linh hồn
vẫn không qua được vỏ ốc
tiếng não nề dội vào má…”
Hoặc:

“Rướn thân trổ vào đôi má mùa xuân
em lại mới lần đầu
mặt trời chưa từng chạm đến…”
Hoặc:

“Một hôm
ta trôi vào vô biên
khao khát
em xúng xính bước đi
ta quăng mình vào bờ rìa tăm tối
lò cò tái tạo một cơn giông
trên đỉnh trời tròn…”
thổi bóng em hun hút.”
(Trích “Tình yêu muộn”, các khổ thơ 1, 4, 7)

Hoặc nữa:

“… như trái tim bị giày xéo
chung quanh cái nắp chụp
một ngày tạo ra vô số ngày đáng yêu
thách thức quyền năng của thời gian điếc
gió bập bùng xuyên không gian câm…”
(Trích “Một ngày không có trong giấc mơ”)

Và:

“Một hôm ta thấy
mình mọc nhiều đôi tay
nhặt hết nội tạng và cái đầu của giấc mơ
đè bẹp những linh hồn nhỏ
đặt lên đĩa bay
về xứ…”
(Trích “Một hôm ta thấy”)
Tôi cho họ Bùi có tinh thần tự giác rất cao, khi viết những bài thơ nghiêng nặng siêu thực. Ông đã hạn chế tối đa việc sử dụng tính-từ – – một khía cạnh đặc thù, vốn tiêu biểu cho sự phong phú, giàu có của từ ngữ Việt.

Tính khô, cứng tới độ có thể “vênh, cong” trong thơ Bùi Minh Vũ, với tôi, cũng là một điểm son khác nữa, của họ Bùi, để thơ ông, tự thân có được cho riêng nó, một chỗ đứng.

Chỗ đứng mang tên Bùi Minh Vũ: Tiếng-thơ-siêu-thực-chính-ngọ.

Du Tử Lê
(Calif. July 2018)

Posted in Bùi Minh Vũ | Leave a Comment »