Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 163 Lượt

Archive for Tháng Mười, 2018

CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018

ƯỚC MƠ

Tôi nhớ ngày xưa thuở ấu thơ
Nguệch ngoạc dòng chữ viết i tờ
Mẹ tôi cô giáo quê nghèo khó
Ráp vần chữ cái – với phụ âm.

Tôi đã ê a học vỡ lòng
Lời văn trong sáng ngập yêu thương
Vần thơ ca ngợi tình đất nước
Tôi lớn dần lên các sân trường.

Tôi thương cô giáo xa thành phố
Băng rừng, vượt dốc đến vùng cao
Mây choàng – gió núi đường ghềnh thác
Cõng chữ lên ngàn dạy trẻ thơ.

Tôi quí bạn già vừa hưu trí
Tiền lương ít ỏi rối tơ vò
Một đời cống hiến trên bục giảng
Phấn trắng nằm im góc phổi khô.

Tôi đau nhìn em nhỏ tới trường
Nằm im trong bọc kéo qua sông
Lũ về phủ kín con đường đất
Bấu chân từng bước lội bùn non.

Tôi nghe tiếng chổi giữa đêm thâu
Người phu quét rác áo phai màu
Phố vắng đèn vàng chan nước mắt
Kiếp người tăm tối giữa trời cao.

Tôi sống trong bao nỗi thăng trầm
“Dài theo đất nước” vọng niềm tin
Cuồng nộ đớn đau lời gian dối
Công trình nghiên cứu quá xa xăm.

Tôi chỉ ước mơ điều đơn giản
Tiền lương cô giáo đủ nuôi thân
Bạn bè hưu trí thêm tiền lẻ
Người phu quét rác sống bình an.

Tôi mong có những cây cầu mới
Cho em thơ cắp sách đến trường
Cho máu xương bao người ngã xuống
Không tủi lòng trong đất quê hương.

PHỐ VẮNG

Chiều vương chút nhớ tình say
Men hương đọng lại đêm dài lẻ loi
Tưởng là một cuộc dạo chơi
Mưa ngâu buôn buốt mình tôi bời bời

Ngõ buồn vàng lá me rơi
Mới vừa tao ngộ – xa xôi nghìn trùng
Thềm rêu hiu quạnh đêm trường
Bằng lăng già cỗi phố phường ngoại ô.

Ngọn đèn hắt bụi mưa mờ
Sương buông phố vắng đêm vò võ đêm
Thu già bóng ngã tàn canh
Riêng tôi lẳng lặng gánh nàng thơ tôi

La Hà Thạch Trận

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Lê Kim Thượng

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018

1. BỤI TRẮNG

Rồi có ra sao thì ra
Em về xôn xao xe ngựa
Phất phơ tà áo tiểu thơ
( Rơi giữa hồn ta bóng lạ ! )

Rồi có ra sao thì ra
Bóng núi vàng mơ vạt nắng
Tình duyên mong manh bụi trắng
( Ơi em, nụ cười kiêu sa ! )

Rồi có ra sao thì ra
Chung rượu giao hoan ân ái
Thương nhau đêm trầm phố ngải
( Chợt thấy đời lầm xa hoa ! )

Rồi có ra sao thì ra
Giận nhau mùa thu không gặp
Mùa đông cạn chén quan hà
( Em ơi, sầu ta đã tắt ! )

Rồi có ra sao thì ra
Thương ta nửa đời dâu bể
Bóng người khuất nẻo mờ xa
( Thì ra đời ta đã xế ! )

Rồi có ra sao thì ra
Người vẫn tìm nhau mê mãi
Hạnh phúc xa mờ, xa ngái
( Ta đã làm chi đời ta ! )

2. MẬT TÌNH

Em thả giọt mật tình
Xuống lòng anh tê điếng
Thổi bão mù cuồng điên
Qua đời anh đã tịnh

Về từ cõi mê hồn
Một chiều mưa vô cớ
Đất trời dồn đập thở
Cho ngọt ngào nụ hôn

Em cắn đôi tiếng khóc
Vỡ tan lòng tơ duyên
Lay động chốn mê thiền
Rơi xuống đời hạnh ngục

Em dỗi hờn chia xa
Đau chồi non lá nhỏ
Ta tủi hờn trăn trở
Lòng gọi về phong ba

Em có hề gì đâu
Lắm hờn ghen vô cớ
Đủ làm ta bạc đầu
Ơi em, tình ngây thơ !

3. HOÀNG LAN

Xin em dừng lại đây
Bên thềm xưa đá cũ
Thành cổ chiều mưa thu
Bóng hoàng lan tìm thấy

Ơi em, ngồi xuống đây
Khói tứ bề vây bủa
Buồn chập chùng như mây
Tình xa bay mấy thuở

Thôi em, về đi em
Trăng xế đường rong ruổi
Lá chiều xếp cánh chim
Bóng theo người lầm lũi

Bây giờ ta còn đây
Sáo diều lên hiu hắt
Ngật ngừ giữa cơn say
Rượu rót tràn nước mắt

Rượu tràn bờ sinh tử
Tình căng buồm viễn du
Trăng nhuộm vàng tình sử
Rơi buồn vào thiên thu ! …

Nha Trang, tháng 10. 2018
LÊ KIM THƯỢNG

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

NƯỚC TRỔ BÔNG Thơ Bùi Minh Vũ

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018

NƯỚC TRỔ BÔNG
Tôi buông thả giấc mơ thành lửa
Để nghe em cười như gió bay…

1
Bóng em không màu
Hình em không màu
Nhàu không gian
Thánh thót, em đi

Vô số mặt trời rực rỡ
Muôn ngàn con sóng đập vỡ ghềnh
Cũng không níu kéo
Không bẻ gãy đường bay em chọn

Anh ngồi ở cuối đồi
Sắp thảm lá vàng
Đón nhận nghi lễ của một loài bò tót.

2
Không bao giờ ngoái lại
Nhìn con đường ta đi trong mưa đêm
Bước vào ngõ nhỏ
Cánh cửa còn ghi con số 2003

Thầy đoán định mộ phần chôn trong lồng ngực
Người ta đã sang bằng
Còn hiển lộ manh đất
Nơi ta cày chân đêm trăng sữa

Một người nhìn nổ tung đêm giao thừa
Hai người nhìn trói chúng mình trong gió giật

Tiếng khóc em cơn cuồng say
Mọc lên vô số chồi non đằm thắm

Phía sau là mùa xuân tỉnh thức
Tiếng gọi dài thòng lọng, em có hay?

3
Không cần biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao
Dưới đất có bao nhiêu nỗi nhớ
Bao nhiêu con kiến tìm dấu vết em
Qua mùa đông dằng dặc
Con châu chấu nhảy như đang hoạn
Cũng diễu hành đến bến bờ em

Ôi, những dòng sông lên men
Biển lên men
Anh là men ánh sáng
Rọi soi những khát khao, tái tạo nỗi nhớ
Dâng cho em ngọn lửa
Đốt anh thành vò rượu tăm
Đơn độc, ngàn đôi tay, thần tình yêu rũ rượi.

4
Em đi về phía trước
Mỗi gót chân trổ ra một đóa hoa
Tưới bằng nước mắt riêng anh
Nên mùi hương là viên ngọc bích đổi màu

Thời gian màu táo xanh
Không gian xanh ngọc lục bảo
Anh xanh tỏi tây

Giá như chỉ một lần quay lại
Biến đời anh thành chuỗi vòng loubly fortunate (*)
Choàng qua thân em làm nghi lễ cầu hôn
Như những đam mê em từng chờ mong
Đón nhận lần cấm kỵ.
(*) Chuỗi vòng quý và hiếm.

5
Em ẩn hiện trong lùm cây sau vườn
Hay chùm mây ngũ sắc
Trong ché tang
Hay trong cơn bão rừng nhiệt đới?

Băng qua linh hồn anh
Thành ngựa biển
Có đôi cánh như chim

Ai có thể ngăn lối
Tự do đưa chúng ta trở lại
Bài hát từ gió mây và biển cả
Lời ru đắm
Nhiệm màu khao khát
Tình yêu không thể chia đôi.

6
Em ở ngoài bốn mùa
Chuỗi thời gian anh ghì giữ
Ngắm nghía
Hít thở, thú vị cầm vàng lội qua sông

Rồi bỗng dưng trống rỗng
Chung quanh những vị thần rình rập
Nỗi cô đơn rống gào
Đêm nguyện cầu vỡ
Như bong bóng mía
Ngọt ngào, thấu cảm
Từng tế bào
Bị thương
Đêm băng rào xối xả.

7
Con Mít (*) lồng lộn mừng
Nhảy lên từ vực sâu
Tay anh thành chiếc lá
Chạm vành tai lịch lãm

Cả hai cùng phóng khoáng
Nhìn về cõi xa xăm
Nơi cuối cùng rừng táo xanh ngút ngát
Nơi ngọc bích đổi màu
Không gian jadeite (**)
Em jadeite
Choàng qua bóng tình yêu bất tử
(*) Tên gọi của một con chó.
(**) Jadeite, còn gọi là cẩm thạch, có màu xanh bóng mờ sống động, có khả năng đổi màu tạo vẻ bí ẩn, huyền ảo. Một carat cẩm thạch Jadeite là $20 000.

8
Ngày trốn chạy như người bể hụi
Anh là linh hồn của Griffin (*)
Ngạo nghễ qua trăm ngàn đồi đá dăm
Thung sâu và nắng úa
Bay qua
Dừng lại
Và ẩn mình trong đêm
Gọi em, tìm em, nồng nhiệt bằng búi tóc
Lăn tròn, hân hoan
Bay trong tình yêu nhiệm màu
Bể dâu
Sầu muộn của riêng anh
(*) Griffin là sinh vật thần thoại Hy Lạp, được miêu tả là quái vật lai giữa sư tử và đại bàng, với mình là sư tử còn cánh và đầu là đại bàng.

9
Tình yêu luôn luôn là lửa
Thử trái tim và lòng kiên nhẫn
Đốt cháy những lâu đài của nỗi cô đơn
Cuốn trôi những danh phận
Mộng mị và thừa thãi
Của đêm

Tình yêu là tấm chăn còn thơm mùi tóc em
Cuốn sách chưa khép lại
Cơn mơ hỗn độn
Thiêu đốt
Anh làm gì để tái tạo trong nỗi dại khờ
Sau phút buông tay rời rã.

10
Anh thấy lạnh trong giấc ngủ không em
Trong miếng môi không có lưỡi
Trong cái nắm tay không có bàn tay

Nỗi ưu phiền trôi qua dòng sông băng trắng
Mỗi nhịp đập nhún nhảy trên ngực anh một cơn lạnh
Của mùa đông năm 401
Có thể 801 (*)
Và 1001 cái lạnh nối đuôi nhau
Giấc mơ đóng băng
Nghi lễ đóng băng
Niềm tin đóng băng
Nỗi sầu thảm reo như mặt trời mất lửa
Anh là thanh âm cuối cùng gào gọi em ơi…
(*) Mùa đông năm 401 và 801 là hai mùa đông lạnh nhất trong lịch sử.

11
Anh sợ ngày không em
Trong không gian con nhện khổng lồ
Vồ chộp
Trên độ cao ngất trời con rắn mổ vào chân

Anh sợ trong khung cửa hẹp
Cánh cửa mùa đông khép lại
Con chuột bất ngờ cắn vào vai anh trong đêm khuya

Anh sợ những ngôi sao tiêm vào anh nỗi nhớ
Mục rục khớp xương
Khô dịch
Ù tai
Đành đái vào ly muối hột
Uống cho cơn sợ một mình vồn vập bóng em.

12
Dù biết bước ra ngõ là hoa đương nở
Người đang qua
Ngày đang nắng
Gà lên ổ
Cải lên mầm
Đàn con kiến đi dự lễ hội mùa xuân
Anh vẫn quẩn quanh trong ao ký ức
Trên lối đi không có dấu chân người
Trong không gian vàng quánh
Hân hoan em sẽ đến
Cười như vì sao vỡ bóng đêm
Găm vào thân sáng lóa.

13
Anh đợi em không biết đến bao giờ
Gió đổi chiều
Buồm chuyển hướng
Năm cũng qua

Anh đợi em
Dù em chờ người khác nữa

Anh đợi em như đợi cơm chiều
Đợi đò qua sông
Mắt đợi đêm về để thức
Ly cà phê đợi môi người
Mãi mãi
Mãi mãi dù em nơi khung trời khác.

14
Cho anh bền bỉ, dài lâu
Đội nắng trong mưa
Đội ngày trong đêm
Thu năng lượng bao la
Tạo thành lửa, nước và không khí
Cùng với thần bầu trời
Thần mặt đất
Mở tín hiệu cho ngàn robot đi xuyên qua mọi vách tường, qua trái núi, dòng sông, biển cả, ao hồ, tìm vết chân em

Anh bỏ thời gian đã mất trong túi
Đi vào vô biên của niềm tin bất tử
Em là của anh, của anh, của riêng anh
Cô bé ưu tú nhất giữa trần gian xinh đẹp.

15
Cho anh thấy em trong mắt
Bao dung cánh đồng
Dịu dàng dòng sông
Thân thuộc khế ngọt ngoài hiên
Tan trong vị mặn của muối
Vị cay của gừng
Chà xát lên nỗi cô đơn và lố bịch
Tạo ra hương thơm từ cành lá úa
Mùa xuân ẩn mình trong cái rét Hồ Gươm
Ôi em
Như bàn thờ tình yêu
Nơi anh trong suốt lời nguyện cầu đêm tối.

16
Cho anh làm con chim đậu trên vai em
Làm giọt sương trên dòng sông tóc
Làm cái quạt mo trong nắm tay ngà
Làm hạt cơm trong khe lưỡi
Làm chùm từ
“Em yêu anh mãi mãi”

Mỗi ngày trôi qua
Trùng triềng sắc hương của ban mai xứ sở
Em sáng tạo
Anh sáng tạo
Tình yêu sáng tạo các nghi lễ ngọt ngào
Chấm dứt những chia lìa, bất hạnh, đớn đau
Bắt đầu ngày những nụ mầm
Vui sống.

17
Như thể, anh từng mơ
Em là cọng bún trắng muốt trên môi anh
Bên bến nước đêm trăng
Vô vàn đôi chim làm tình trong khe đá

Ta xấu hổ ẩn vào nhau
Lắng nghe âm thanh từ tiếng đàn cơ thể
Tràn ngập nhau, thôi thúc mãi, bức bách hoài
Lưu lại khói sương, đêm kì diệu

Ta đồng ca
Giọt tình yêu thánh thót
Thách đố những trói cột

Ôi loài người vĩ đại
Hãy dựng tượng đài cho tình yêu
Bằng ánh sáng và hoa hồng
Bằng giấc mơ xuân nồng nàn
Đắm đuối
Kéo dài đến ngàn chân trời.

18
Lần ta hờn nhau dữ dội
Anh nhặt những hạt sỏi ghép hình em
Gió thổi vào khoảng trống
Thành bức tranh tĩnh vật

Những chiếc lá chồng lên nhau
Che khuất bóng cuối lùm cây
Nghe trong trí nhớ rực rỡ
Em hóa thân
Khói sương thu

Anh bốc hơi
Trôi mờ về xa thẳm
Trải rộng lòng vi vu…

19
Ngày không
Mùi hương
Và giọng nói em

Đến nơi em vừa đi
Lọt thỏm giữa cánh đồng vàng
Rộn rã bông lúa reo

Tựa vào bờ kênh
Những giọt rượu từ nắng xanh tưới lên anh
Ngỡ thân em tràn xuống.

20
Anh thở thật nhanh
Bắt gặp hơi thở
Mênh mông
Em
Trong thời gian dằng dặc

Anh khóc như ánh sáng
Ngập mọi cõi miền
Màu sắc hiển lộ bóng dáng em
Từ ban mai đầu tiên.

21
Không có sự chuyển hóa nào từ tiếng khóc anh
Nên em đường chân trời
Anh là mây dưới đất
Bàng bạc trong giấc mơ rũ rượi

Anh hiểu
Đáng kể nhất là em
Đẹp nhất là em một mình
Quyến rũ nhất là đôi mắt đen nhìn anh đắm đuối

Mái tóc lông mèo thoáng qua vai anh
Từng đàn chim sa
Cá lặn
Trường tồn như góc núi
Thầm lặng
Nôn nao.

22
Đâu rồi khuôn môi ấy
Vài đôi ngồi bên hồ
Anh choàng tay anh vào khoảng không
Sương trắng

Những chiếc lá nằm chồng
Che giấu gì nhau những cái khe tội lỗi

Gió trên vai bối rối
Trăng trên ngực bồi hồi
Ôi nụ hôn bổi hổi
Trong khoảng không xích vào nhau
Quay vòng anh đến cuối chân trời.

23
Người yêu ơi
Anh xin hiến thân này cho em
Từng chuỗi ý chí, lòng kiên nhẫn dại chờ
Thao thức
Chập chờn
Tiếng thì thầm lịch lãm

Không thể nữa
Anh là con đường dài chân trời
Em là gió thổi
Đêm hun hút
Ngao du
Trăng thiếu nữ
Nay đợi mùa qua, mai hẹn mùa về.

24
Trăng tàn
Tro lạnh
Cạn kiệt những vì sao xa lắc

Dù chỉ một lần
Trong vòng tay cầu vồng
Ánh mắt đuôi công
Anh đưa em trốn trong hóc núi
Nơi lưu giữ bóng hình em

An Viên ơi, người yêu hỡi
Tiếng kèn dài hối thúc nỗi chờ mong
Chiều vàng mắt trăm ngàn chiếc lá tìm em
Rừng trụi bầy chim thoi thóp khóc

Anh đi long thong
Đứng lỏng thỏng
Ngồi lòng thòng
Mùa hồng thủy về thăm
Nước trổ bông.

25
Đêm đêm nhìn
Ánh đèn con khủng long
Chiếc giường biển
Và tấm chăn bông trái núi đá dăm

Anh hình dung em
Có bàn tay như tấm đắp, nở bông ánh sáng
Mát và trắng ngà thoát y anh
Con muỗi thôi chung đụng
Con chuột thôi đánh võ mồm

Anh ngồi dậy
Nắm đôi tay em vừa đi…

26
Quên thân đâu đó rồi
Hồn nương tựa sương nương
Tiếng quạt chạy đều như cơn bão
Em rót từng ly đắng
Trong không gian trắng lung linh

Từng ngôi sao tan ra
Che lấp ta
Ngủ
Trong những đêm buốt lạnh
Bàn chân nào tựa vào nhau?

Trong xó xỉnh của trần gian này
Tiếng thở than vang ra từ gầm sàn sân khấu.

27
Em đến thật, xinh trong đời ta
Rồi đi
Mang theo
Tình yêu
Có ai biết, ngoài em?
Có ai thấy, ngoài tôi?

Bóng dáng ấy
Hình hài này
Tôi buông thả giấc mơ thành lửa
Để nghe em cười như gió bay…

Gió bay…
BÙI MINH VŨ

Posted in Bùi Minh Vũ | Leave a Comment »

CHIỀU XUÂN LẠNH MELBOURNE. Thơ Trần Thoại Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/10/2018

CHIỀU XUÂN LẠNH MELBOURNE

Melbourne bây giờ đang mùa xuân
Em yêu ơi ! Trời lạnh vô cùng.
Anh đi lãng đãng chiều phai nắng
Khẽ gọi tên em môi run run!

Có tiếng chim gù trong gió xa
Nhớ em…chiều nắng xế quê nhà.
Anh xuýt xoa hai bàn tay lạnh
Chiều không em ! Lặng ngắm mây qua !

Anh biết quê nhà đang cuối thu
Đêm buồn rưng rức trăng tương tư !
Dưới bóng hoàng lan trăng lồng tóc
Một mình em lặng bước thẩn thơ !

Em nói em yêu trời Melbourne
Đến mùa thu lá vàng đẹp hơn !
Ừ nhé em yêu ! Chiều nắng tắt
Đêm vo tròn giấc ngủ cô đơn !

TRẦN THOẠI NGUYÊN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »