Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 162 Lượt

Archive for Tháng Năm, 2016

BÀI THƠ ĐỘC VẬN CỦA Trần Thoại Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 02/05/2016

BÀI THƠ ĐỘC VẬN

Những ngày qua hồn tôi ngẩn ngơ
Mượn chén rượu tiêu sầu hồn vẫn bơ phờ
Tôi đi mênh mang như thần tửu
Lang thang qua những bãi biển như một chiếc bóng dật dờ
Ôi biển gào khóc mùa cá chết phơi tròng mắt trắng
Ôi gió oi nồng một mùi tanh dơ
Còn đâu nữa hỡi Thần hỡi Thánh!
Còn đâu nữa những bãi biển đẹp thơ!

Tôi không còn làm Thi sĩ
Bởi Em đã chết! Em đã chết xác ngập tràn bờ!
Phật Chúa nín thinh! Thời Ma Quỉ!
Thời của những kẻ giết Thơ!

Đại thi hào Nguyễn Du đã khóc từ gần ba trăm năm trước
Đã khóc cho Bây Giờ
Chúng nó đã đầu độc Em bằng độc dược
Bằng cường toan độc tố triệu triệu nguy cơ:
Di chứng nhân loại đời sau tật nguyền méo mó!

Hỡi Việt Nam! Sao còn rước nhập chi chúng nó
Còn rước nhập chi tư tưởng tìm thiêng đàng trên mặt đất quá lú lẫn mù mờ
Còn rước nhập chi những thứ độc dược mà nhân loại đã trút bỏ
Ôi độc dược nầy đầu độc con cháu Mẹ Âu Cơ!
Người dân Việt đã trường tồn qua hàng ngàn năm lịch sử
Vẫn mãi giữ vững cõi bờ!
Xương máu trí tuệ cha ông đâu phải để cháu con lưu lạc tha phương viễn xứ
Làm thế nào rửa sạch vết nhơ!

Những ngày qua hồn tôi xác xơ
Chén rượu khôn khuây! Hồn thêm bơ phờ!
Ôi môi trường sống Việt Nam ngày càng ngộ độc!
Biển chết! Em đã chêt! Không một bóng cờ!
Khắp cả loài người rùng mình giận dữ
Tôi có thể nào! Tôi có thể nào lại làm ngơ!

Tôi không còn làm Thi sĩ
Bởi Em đã chết! Em đã chết xác ngập tràn bờ!
Phật Chúa nín thinh! Thời Ma Quỉ!
Thời của những kẻ giết Thơ!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »