Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 161 Lượt

Archive for Tháng Mười, 2017

ĐÊM TRẮNG Thơ Nguyễn Hữu Hoàng

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2017

ĐÊM TRẮNG !

Người đàn bà thao thức trong đêm
nhặt tàn khuya thắp mùa nắng sót
Thu đã vàng thu đông tràn bảo rớt
vỡ một tiếng buồn bản tấu khúc đêm .
Người đàn bà lặng câm.
mắt buồn như cổ mộ
Gói mãi hành trang đời mình nhưng không trọn. …
ngồi đếm những mùa xuân .
Mưa vẫn rơi. …phố vẫn yên bình. …
từng giọt thu đông thánh thót …
mùa có theo chân em về cỏ hoa, đan đát .
giọt lệ nào buông vĩnh quyết trăm năm ….
hét giữa thinh không để thấy mình hạnh ngộ .
Phật, Chúa đã về sống giữa trần gian .
Người đàn bà lặng câm. …vỡ mùa nắng sót. ….
đã đến chưa. …..mà sao thấy tận cùng.
ai bẻ ghi ga chiều hiu quạnh ,cho ta đuổi kịp chuyến tàu trước lúc bình sinh .
Vạt cỏ nào bình yên …..
Cho ta ru đời với nhé .
Cuộc sinh tồn nào không nước mắt ….
rơi vào cõi hoang tàn …..
Gươm kiếm nào không một thời oanh liệt .
cứa vào cổ nhân gian .
Người đàn bà nấu mãi đời mình nhưng không chín .
Nên đành lỗi hẹn với ba sinh .
HỮU HOÀNG/ 17/10/07

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CÕI NGƯỜI TA Thơ Trần Quang Châu

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2017

CÕI NGƯỜI TA

Ta đến nhà bảo sanh.
Thăm người tình vượt cạn
Đi nhầm nhà vãng sanh
Gặp bạn hiền quá vãng!
Con đường mòn lối cũ
Nay như gần như xa
Mơ hồ ranh giới lạ
Mù u cõi ta bà.
Mắt rức rưng… nhớ bạn
Bỏ quên tình bể dâu
Bạn đi về… thanh thoát
Ta còn đang giăng câu!
Lất lây đời ngư phủ
Mãi dò luồng cá đi
Chờ tay vung tấm lưới
Gom hết tuổi xuân thì…
Học theo người mất trí
Đứng giữa bờ hư không
Nghêu ngao câu thần chú
Giống như lão ngoan đồng.
Miệng cười nghe mắt khóc
Ướt mi lòng khôn nguôi
Vỗ tay mừng em bé
Vẩy tay tiển đưa người!
Mênh mông khung cửa mở
Em bé bước vào đời
Bạn bay theo cát bụi
Bỏ nữa chừng cuộc chơi
Còn ta vương tục lụy
Loanh quanh cõi thất tình
Rong chơi bờ lục dục
Đụng cội nguồn tử sinh
Trần Quang Châu

Posted in Trần Quang Châu | Leave a Comment »

DÃ QUỲ XƯA Thơ Nguyễn Văn Tâm

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2017

DÃ QUỲ XƯA

Mê sao một đoá dã quỳ
Vàng lên như nắng rực
khi cuối mùa.
Tên em như thật như đùa
Nửa hiền từ lạ nửa chua ngoa đời.
Núi đồi bừng tỉnh
sáng ngời
… hết thu
giật thót
mùa dời hư không.
Ấm cùng với chiếc chăn bông
Mùa hoa góp nắng
mùa đông trở mình.
Bên nhau chan chứa ân tình
Rừng hoa xào xạc kéo bình minh lên.

Nguyễn Văn Tâm.

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

THÁNG MƯỜI VỖ BỜ Thơ Hà Quảng

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2017

THÁNG MƯỜI VỖ BỜ

Anh lại làm thơ cho em
Cho những người anh yêu thương nhất
Tháng mười này sao mưa hơi nhiều
Những ngọn gió phiêu diêu
Phất phơ trên cành ngọc lan
Gợi nỗi niềm riêng.
Anh chẳng biết nói điều gì
Khi cuộc đời gặp nhiều khoảng lặng
Khi cuộc đời gặp nhiều trống vắng
Ngẩn ngơ chiều vạt nắng buông qua.
Anh chỉ biết vậy thôi
Và những câu thơ tỏa ra từ lồng ngực
Tỏa ra từ hơi thở
Bến bờ nhớ thương ơi!
Những vần thơ anh viết hôm nay
Như có riêng em cảm nhận được điều…
Cảm nhận được bao yêu thương
Những câu thơ dậy sóng
Vỗ bờ… xa xôi
Về một miền sâu thẳm
Và em.
Hà Quảng

Posted in Hà Quảng | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Lê Thanh Hùng

Posted by admintnqn trên 23/10/2017

ĐÊM THIẾU PHỤ
Đêm thiếu phụ, giũ hồn trăng khuyết
Bên hiên xưa, gió đổ dập dồn
Tàu chuối nhịp thời gian mê miết
Rụng mơ tình, gõ trượt mái tôn
*
Vòng sống khép, xui chiều mở đóng
Vẫn hồn nhiên như tuổi trâm cài
Điều gì đến bến bờ ảo vọng
Sao ví dầu … dù có một mai …?
*
Đêm quanh co, chất chồng gối mộng
Nghe thời gian chầm chậm bên giường
Chiếc lá, giấu giữa trời lồng lộng
Thẩn thờ rơi, phai nhạt làn hương
*
Thôi buông hết, bao điều chấp chứa
Vỡ toang chiều, sống lại đôi mươi
Quên … đắm đuối, chưa hề chọn lựa
Bùng nổ đêm, trong vắt tiếng cười …

TRÔI ĐÂU MÙA HẸN CŨ ?
Chiếc lược ngày xưa đã gãy rồi
Trong tóc rối chiều mưa mờ tối
Như đi qua cuộc tình nông nổi
Lời hẹn nào, năm tháng buông trôi
*
Tái cung môi, tím ngắt gọi mời
Chiều năm cũ, đong đưa trước mặt
Nỗi nhớ gì? Hắt hiu quay quắc
Giọt mưa rơi, nhòe mắt em ơi …
*
Thôi để mình anh về chốn xưa
Nơi đóng váng một thời trai trẻ
Nơi ký ức mịt mờ giằng xé
Ngúc ngoắc chiều, trong tiếng đò đưa …

EM ĐI QUA MÙA THU CŨ
Vương trong nắng dấu mùa thu cũ
Khẽ khàng rơi trong vắt tiếng cười
Còn nguyên đó, sắc màu quyến rũ
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
*
Bao say đắm, ngày xưa òa vỡ
Cứ thẩn thờ, chiều biếc, giá như …
Lay trong gió điều gì gợi mở
Lời hẹn, mờ xoay, đêm giã từ
*
“Em trở lại, mùa thu trở lại”
Đánh rơi tình hư ảo, ngày xưa
Chầm chậm bước, qua thời con gái
Sẽ sàng buông nếp gấp nhặt thưa
*
Hoa cúc cuối mùa, bừng nở rốt
Mướt bến đời, nắng mật vờn qua
Trôi đâu hết vết hằn mai một
Rạng rỡ chiều – Bối rối đường xa…
X\2016
Lê Thanh Hùng

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

NGUYỄN TẤN THÁI Viết.”ẨN NGỮ – SÁNG TẠO TRONG ( PHƯỢNG XƯA Của Nguyễn Tấn On )

Posted by thinhanquangngai1 trên 16/10/2017

NGUYỄN TẤN THÁI VIẾT. ẦN NGỮ SÁNG TẠO – TRONG PHƯỢNG XƯA CỦA NGUYỄN TẤN ON

ẨN NGỮ-SÁNG TẠO TRONG
“PHƯỢNG XƯA” của Nguyễn Tấn On

Hiện tại trong cuộc sống tất bật đời thường vẫn còn có những con người miệt mài với từng trang viết, kham khổ, đánh vật với từng câu chữ văn chương, trăn trở với từng gam màu, nét bút, thâu đêm với từng dòng nhạc, hợp âm…là một điều đáng quý, đáng trân trọng .Trong số những con người đáng quý ấy có nhà thơ Nguyễn Tấn On, tác giả của “Phượng xưa”.Tôi chưa hề trực diện gặp anh, chưa từng thẩm định văn chương cùng anh. Chỉ gặp nhau qua những bài thơ in trên các tạp chí và sự hạnh ngộ qua tập “Phượng xưa” (NXB Vănnghệ, Thành phố Hồ Chí Minh, 2001)
Tập “Phượng xưa” gồm 50 bài và một nhạc phẩm “Chiều Đà lạt”(do Phạm Anh Trung phổ thơ Nguyễn Tấn On).Độ dày của tập thơ vừa phải đủ để người đọc cảm thức phần nào nỗi niềm thi nhân gởi gắm trong đó.
Tôi không có ý định trình bày suy nghĩ của mình về toàn bộ các khía cạnh ẩn chìm trong tác phẩm, chỉ xin giải bày đôi nét về ẩn ngữ sáng tạo qua thi tập này.
Với bài mở đầu “Tiếng thời gian”, tác giả nhẹ nhàng diễn tả bước đi thời gian từ
chiều tà dịch chuyển sang bóng tối của một ngày qua hình ảnh người em “ cầm vạt nắng” chiều .Người em ấy hờ hững đánh rơi một hồi chuông giáo đường trong chiều lấp lóa nắng xuân. Nguyễn Tấn On sử dụng các biện pháp tu từ, từ vựng ( nhân hoá, ẩn dụ, cường điệu…) một cách tự nhiên, thuần thục nhằm chuyển đổi ý nghĩa thực-thường dùng của từ ngữ sang nét nghĩa ẩn- mới lạ hơn để diễn tả những biến thái tinh tế của tâm tư, tình cảm nhân vật trữ tình.
MÙA ĐẦU. HẠ. ĐÀN PHƯỢNG . NGHIÊNG MÙA… đêm đến cho người những tiếp nhận thú vị lạ lẫm, những biến thái tinh vi của một hồn thơ đa chiều cảm xúc.
Tiếng trống trường thường gợi cho người tiếp nhận ẩn dụ cảm giác về âm thanh bỗng trở nên cụ thể hơn, có hình khối hơn khi tác giả dùng ẩn ngữ sáng tạo :

Bâng khuâng
Vấp tiếng
Trống trường
Hồn ta té ngã
Hạt sương đầu mùa

Tương tự như thế, người cảm thụ thơ dễ dàng rung ngân, thấy là lạ bởi lối diễn tả linh diệu, uyển chuyển”Giật mình rớt một tiếng ve, nghiêng mùa” .”Phượng về vá lại chỗ nằm” và “Búp tay nắm vội.mắt chiều đỏ hoe” .
Tác giả chọn một góc quan sát nhạy cảm và cố gắng phát hiện, nắm bắt trong những mảng màu, hình ảnh bình thường hằng ngày cái “chất thơ” ,” chất nhạc”:

“ Trời mưa ướt cả tiếng chuông
Ướt bông phượng tím ướt nguồn thơ tôi”

Không rõ bông phượng tím bị ướt mưa, hay tiếng lòng thi nhân đang ướt sũng nỗi niềm do MÙA PHƯỢNG TÍM đem lại . Chính “nguồn thơ” bị ướt sũng ấy đã bật lên âm điệu chan hoà cùng tạo vật nhiên thiên” Mây qua phố nhỏ bỗng đùn . Hoàng hôn cũng mất nắng dừng vai thơm”.
Đọc thơ Nguyễn Tấn On ít thấy mệt mỏi, choáng ngợp vì những triết lý khô khan giả tạo, xa lạ với con người mà ta thường gặp trong một số thơ ca manh nha xuất hiện ( hay thơ ca ấy quá cao thâm, người đọc khó đủ trình độ tiếp
thu!) . Trái lại, những gì gần gũi, cụ thể diễn ra xung quanh, qua lăng kính thẩm
mỹ của nhà thơ, trở nên lấp lánh chất thơ, lôi cuốn độc giả . Có lẽ, LỜI ĐÁ là bài thơ ẩn chứa triết lý sâu xa( nhưng không cầu kỳ, bí hiểm) về mối quan hệ giữa “hồn sông”,“hồn suối” và thân phận hiện hữu của con người trong vũ trụ bao la tiềm tàng nhiều điều kỳ diệu chưa được khám phá:

Ta chỉ là đá cuội
Lăn vào hồn mai sau
Ngày có vội qua mau
Ta vẫn mang hồn núi
Mai cạn qua con suối
Ta ôm bờ cỏ lau…

Những dòng nhạc sâu lắng, đầy chất suy tư của Trịnh Công Sơn bất chợt sống dậy trong hồn tôi qua lời thơ “lốc xoáy” của Nguyễn Tấn On “…từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe” và “ Lại thấy trong ta hiện bóng con người” Không biết giữa hai con người từng sinh ra, trưởng thành trong thế kỷ XX này có một sự hoà điệu, Giao cảm nào khác, ngoài văn chương và âm nhạc ?

“Giữ dùm một chút nắng
Cho ấm bờ hoang vu”

“Chút nắng” mà anh nhắn gởi, chúng tôi sẽ thay anh giữ hộ và ấp ủ mãi nó trong lòng khi đọc thơ Nguyễn Tấn On.Đôi lúc đọc thơ anh, tôi liên tưởng mình đang đứng trên bờ hồ Xuân Hương, hồ Than Thở. Trên bờ, nhìn thoáng qua, chỉ thấy sóng lăn tăn trên mặt nước. Nhưng muốn thưởng thức cái đẹp kỳ vỹ, ta thử lặn sâu vào đáy hồ lục sạo, tìm kiếm trong ấy có những bí ẩn hấp dẫn nào.
Tôi đã không hoài sức, phí công khi sục sạo trong đống câu chữ “Phượng xưa” để tìm ra tinh thể lóng lánh sắc màu:

“Sớm mai Chiêm nữ lên đền hát
Chân múa chạm mòn đất, gạch, vôi”
( Hành hương )
Em sơn nữ gùi bóng chiều xuống phố
Khu Hoà Bình chùm phượng tím rưng rưng
(Chiều Đà Lạt)

Ắt hẳn vũ điệu Chăm lưu dấu tích trên đền đài, cổ tháp khiến hồn thơ xáo động mãnh liệt đến độ”chạm mòn đất, gạch, vôi” trêntường xưa, vách cũ.Một Xuân Diệu táo bạo, nhân văn khi gợi cảm “Tháng giêng ngon như một càp môi gần”. Còn Tấn On lại đằm thắm, trữ tình khi cảm được mùi “thơm lừng hương cây cỏ”, “ cười nụ tháng giêng”, nghe “tiếng tách vỏ đâm chồi”.” hạt trổ mùa bông” của “ Tháng giêng“ mở đầu năm mới.Không chỉ giao cảm với cuộc sống- con người, không chỉ dự cảm về tương lai- thời sẽ đến,thơ của tác giả “Hồn quê” dấn thân đào xới , khai thác cách thể hiện khác lạ,buộc người đọc ngẫm nghĩ, suy tư tìm ra ẩn số dưới bề mặt chữ, câu.“Hồn cát” là minh chứng cho hướng khai phá mới này:

“Gió xô bỏng xước cành thương
Trổ hoa giữa cõi vô thường cát ơi”

Ngọn gió- vô thường trong cõi thế tục khiến thi nhân rát bỏng nỗi thương đời, thương mình. Đêm về bên “rượu tràn ly”, thi sĩ đắm chìm trong nỗi nhớ về “tháp Hời sử thi”, về”mắt ai hoang dại”…để hồn thơ”trổ hoa giữa cõi đời thường”
Lần theo từng trang thơ “Phượng xưa”, ta cũng dễ bắt gặp kiểu ẩn ngữ sáng tạo mà người con đất Quãng Ngãi dụng công thể hiện . Đó là “Dáng em mềm như lửa” .”Núi và biển thực lòng như lửa”. Và đó cũng là:

“Em dậy thì đắp mảnh trăng Vỹ Dạ”
Tôi không dụng ý đi sâu mổ xẻ, phân tích tỉ mỉ cái hay, cái đẹp của từ ngữ thơ, hình ảnh thơ trong “Phượng xưa”. Chỉ mong muốn góp chút thành tâm đối với người bạn thơ cư ngụ nơi xứ sương mù – Đà Lạt. Hy vọng bài viết như một sự tri âm của kẻ trót lỡ yêu thơ ca, chân thực bày tỏ một đôi điều.

Nguyễn Tấn Thái

Posted in 04. Bài viết, Nguyễn Tấn On | Leave a Comment »

CHÙM THƠ Của Lê Nghị

Posted by admintnqn trên 16/10/2017

CÔNG PHU CHIỀU
Ta về
nương cửa Từ Bi
Rồi ra sông
gánh sân si
về chùa
Ngông nghênh
níu cuộc hơn thua
Chợ chiều ế
mấy ngồng dưa
đượm vàng
Bán thêm một cái đoan trang
Lấy tiền chuộc
ánh trăng vàng dưới sông
Ừ thì …sắc sắc không không
Sa la mấy cánh
kinh không tự vần
Ngửa tay
hứng giữa phù vân
Giọt mưa phiêu bạt
một lần mộng du
Ừ thì …
cạo tóc đi tu
Ừ thì …
tôi
cũng đã mù sa
tôi
Ta về
lần bức tường tôi
Vết loang lổ
khắc
một đời ngô nghê

TỰ KHÚC
Nửa khuya đọc chữ Nam mô
Hóa ra tôi
cũng đã hồ nghi
tôi
Cổng chùa khép mở mấy hồi
Thì ra hành khất xong thời công phu
Ngoài kia trời chuyển sang Thu
Vàng sân đọng chút sương mù
ngủ quên
Tựa lưng vào những bấp bênh
Vịn cây cỏ dại
nổi nênh mấy mùa
Tôi ngồi nhặt cái hơn thua
Chép kinh vô tự
lọc lừa nhân gian
Đỏ
xanh
tím
trắng
hồng
vàng
Trộn đi,
chỉ một ngổn ngang
trong ngần

BÊN BỜ SÔNG MÊ
Con chàng hiu nép mình vào nách lá
Ơ hờ giữa những câu kinh
Giọt chuông hững hờ buông
Phất phơ tờ kinh cũ
Tôi ngoái đầu nhìn lại
Bến bờ phủ kín sương mai
Ngọn nến hồng leo lắt
Thời công phu cũng đã sớm lụi tàn
Khuya hay chiều cũng chỉ một âm vang
Nam mô Phật
Nam mô tôi
Nam mô ngàn xưa cũ
Đã tháng Bảy rồi sao mưa chưa vần vũ
Hay nhường cho Ngâu
Hay nuối Hạ xa vời
Tay lạc điệu, mõ chuông đành lỗi nhịp
Chiếc lá vàng không đậu xuống sân rêu
Ngập ngừng mõ
Ngập ngừng chuông khánh
Ngập ngừng tôi, cánh cổng phía mịt mờ
Đốt câu thơ
U mê kinh kệ
Nhạt thếch ngày
Tôi đi tìm tôi
U Minh thất, thời công phu khuya 26082017
LÊ NGHỊ

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Nhà thơ Đoàn Vỵ Thượng viết về Nguyễn Tấn On

Posted by admintnqn trên 10/10/2017

THƠ TẶNG NGƯỜI Của Tác giả: NGUYỄN TẤN ON

Tính cách Nguyễn Tấn On cởi mở, chân tình, pha một chút đĩnh đạt. Nhưng tôi thấy sự đĩnh đạc nơi anh là ở dạng tự nhiên; anh không hề ý thức chút gì về nó. Giống như cái thanh khí vô hình có sẵn nơi một con người vậy. Và dường như thơ anh cũng thế chăng? Tôi nhận ra một vẻ đỉnh đạc, một khí chất thơ có phần thanh thoát ” lót nền ” phía sau những câu chữ dù có lúc rời rã, phiêu bồng như muốn phơi bày hết thảy, lại có lúc dè dặt, cẩn mật như chỉ để ủ kín những niềm riêng lặng lẽ.
Con người cũng sống chết như cỏ cây. Và cũng giống như cây cỏ, gió qua thì” tự cất bao lời “. Thơ Tặng Người cũng đã cất thành giấy mực, để được gửi đi, với một cái tên từ tốn mà trang trọng: Nguyễn Tấn On.

Posted in Nguyễn Tấn On | Leave a Comment »

KHAI Thơ của Phạm Dương

Posted by thinhanquangngai1 trên 02/10/2017

KHAI

Khai giảng,khai trí,khai tâm
Khai trang giáo án,khai mầm ước mơ
“ĐÒ NGANG” khai chuyến sang bờ
Non sông khai hội em thơ khai trường
Khai nguồn nguyên khi – yêu thương

Hòa dòng lịch sử quê hương TIÊN RỒNG
Nhắn ai con LẠC cháu HỒNG
Chung tay gạn đục,khơi trong mạch nguồn
PHẠM DƯƠNG

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ THU Của Hà Quảng

Posted by thinhanquangngai1 trên 02/10/2017

MÙA THU HUYỀN HOẶC

Em để cho anh mùa thu huyền hoặc
Phía chân đồi nỗi nhớ chênh vênh
Cỗng đã kín làm sao vào được
Đành cõi lòng chỉ biết lặng im.

Con phố nhỏ và đường tình cũng nhỏ
Ly cà phê chỉ biết đợi chờ
Em rất thực sao nắng vàng mờ ảo
Đằng sau nỗi khát khao.

Câu thơ anh viết chiều buông lỏng
Cõi nhớ em về thật bình yên
Con sóng lòng triền miên
Sâu thẳm mắt ai mùa thu xõa tóc.

Chiều buồn ngẩn ngơ
Những đám mây lang thang
Vin vào nỗi nhớ
Chỉ biết hẹn hò.
EM VÀ MÙA THU

Em trở về với mùa thu loang tím
gió vờn bay chiếc lá bên thềm
anh ngẩn người
đám mây trôi lang thang
bầu trời cao xa và rộng quá
nỗi niềm riêng ai có gửi nơi này?

em dịu hiền gợi nét đoan trang
mùa thu giăng lên sắc màu tháng bảy
mà tình em vẫn là thế đấy
để dòng sông vạc nắng chiều rơi.

không biết bây giờ em còn nhớ, còn mong?
mùa thu ấy anh gặp em ngày Sài Gòn vương tóc rối
ngày Sài Gòn sao đi rất vội
chưa nói được lời thương bóng ngả sang mùa.

anh đã biết tình em không nhuốm màu duyên nợ
thế mà lòng ai vẫn cứ say mê
để câu thơ thốt lên điều nhớ
để lòng ai những đêm trăn trở
em và mùa thu
cho anh tình yêu.
HÀ QUẢNG

Posted in 01. Thơ, Hà Quảng | Leave a Comment »