Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 160 Lượt

Archive for Tháng Mười, 2014

HAI BÀI THƠ – của Ngã Du Tử

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/10/2014

LỤC BÁT TỰ SỰ
(TỰ SỰ TÔI)

Quê xưa từ độ xa người
Lòng như dòng suối ra khơi gọi nguồn
Hòa cùng biển lớn ngàn phương
Ô hay tan hợp sự thường là duyên

Chừng bao trăng mộng thật hiền
Chừng bao vò vỏ chung riêng cõi người
Tôi từ phiêu dạt bao nơi
Vẫn nghe thôi thúc có lời mẹ cha

Quê hương đâu chẳng là nhà
Cánh chim bạt gió cứ tha thiết hồn
Em còn thắm một nụ hôn
Cho Em quên mấy nỗi buồn lơ ngơ

Mai về trên đỉnh hái thơ
Trần gian còn lắm bơ vơ rất người
Dòng đời cứ mãi ngược xuôi
Tôi còn tôi, suốt cả thời nhiễu nhương

Niềm tin giữa cõi đời thường
Giữ mình trong, – gởi chút hương cho đời
Tấc lòng mua cuộc rong chơi
Tôi thương tôi mãi ru lời quê xưa./.

NGÀY LÊN ÁNH SÁNG VẪN HỒNG

Tiếng chim còn đậu trên cành lá
Gõ vào nhân gian điệu nhạc bình minh
Tôi con gió lang thang cùng hoa nắng
Gởi vào Em mãi miết cuộc hành trình

Có phải em là nhật nguyệt ?
Tôi thành hôn trong suốt cuộc giang hà
Đường mây rộng tôi mơ vào phép lạ
Sáng trên trời rừng rựng những vòm hoa

Ban trưa, nốt nhạc ngày rãi đầy hương tóc
Ngày xanh thêm, ơi làn gió dịu thường
Âm thanh đó cứ bồng bềnh lên tiếng
Sóng tôi vỗ bờ hạnh phúc yêu thương

Vào đêm cánh cửa đời khép lại
Vẫn ầm vang thuở trăng nước ngập lòng
Và ánh sáng vẫn hồng về phương ấy
Lối giang hồ quang hợp ngập dòng trong

Ngã Du Tử

PHẠM NGỌC DŨ
Tel 0908 059 222

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHỢT NHỚ – Thơ NS Nhất Phương

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/10/2014

CHỢT NHỚ

Có đôi khi chợt nhớ
Thì người lại quên tôi
Để giây phút bồi hồi
Khoảng trời yêu thơ mộng

Biển trời mây gió lộng
Tình rồi cũng hư không
Những khoảnh khắc trong lòng
Nhớ về nhau bất chợt

Lời thoảng đưa gió phớt
Mùa thu đã nhạt màu
Trời chiều lại mưa mau
Để vào đông băng giá

Ta bỗng thành xa lạ
Cuối nẻo chân trời xa
Còn gì lại trong ta
Bài ca thành nỗi nhớ .
30/10/2014
NS.NHẤT PHƯƠNG

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

TỰ BÚT – Lê Hồng Khánh

Posted by thinhanquangngai1 trên 30/10/2014

TỰ BÚT

(Viết ở đầu cuốn sách “Ca dao Quảng Ngãi: sưu tầm- tuyển chọn- chú giải- bình luận” của thằng tôi)

Mùa hè năm 1971, có thằng bé gầy nhom, da đen nhẻm lò dò ra tỉnh tìm thêm cái chữ. Mỗi sáng mẹ hắn cho 10 đồng ăn bánh mì để “có sức mà đạp xe về nhà”. Gần tròn năm sau bà mẹ nhà quê mới biết con bà chỉ dùng 5 đồng mua nửa ổ bánh, 5 đồng còn lại đem giấu trong cặp vở…
Thằng bé ấy là tôi và thành quả đầu tiên của việc “nhịn ăn một nửa” là 3 cuốn sách: Non nước xứ Quảng (Phạm Trung Việt), Hồn bướm mơ tiên (Khái Hưng) và Chân trời cũ (Hồ Dzếnh) mua ở nhà sách Thanh Tịnh.
Cuốn sách của cụ Phạm Trung Việt có một phần nhỏ về thi ca bình dân Quảng Ngãi, viết bằng một giọng văn thấm đẫm tình quê như mở ra trước mắt tôi một khung trời mới. Ao ước góp nhặt những câu ca dao, dân ca quê nhà bắt đầu gợi lên từ đó…
Rất may là tôi đã được sống những năm tháng ấu thơ ở một bến sông quê đầu làng Thọ Lộc, nơi có bà ngoại, có mẹ, có những người hàng xóm một nắng hai sương, sớm chiều vất vả. Những người thân yêu ấy đã hát, đã kể cho tôi hàng ngàn câu ca dao, hàng trăm bài hát hố, bài vè và rất nhiều câu chuyện hư hư, thực thực mà giờ đây mỗi lần hồi tưởng lòng tôi lại thấy rưng rưng…
Tôi nhớ bà Cấy, người hay kể chuyện hý lộng mà khuôn mặt tỉnh bơ trong khi đám con nít cười nghiêng, cười ngả. Tôi nhớ bà Một Út, người nhỏ thó, mắt hiêng hiếng mà hát nhơn ngãi hay đến mê ly. Tôi nhớ bà Nhành vừa ngoáy trầu vừa kể vè, mỗi lần dừng kể lại dùng một xẻo thuốc rê lướt nhẹ qua hàm răng đen nhánh. Bà Út, bà Mến, ông Côi, bà Cấy, ông Y, bác Nghị, chú Năm Khương, bà Nhành… những cái tên nghe như số phận, quê mùa mộc mạc, lầm lũi ruộng đồng. Rất nhiều người trong số họ chẳng có lấy một ngày cắp sách đến trường, cả đời chưa nhìn thấy ánh điện phố phường, nhưng đó chính là những người đã bằng câu hát ân tình khắc vào lòng tôi hình ảnh quê hương với giếng Loạn, bến Biền, bến Đá, rộc Cổ, gò Tre…
Giờ đây, ông bà ngoại tôi và những cụ ông, cụ bà vẫn thường xoa đầu tôi ngày ấy đã về với cõi cao xanh. Những guồng xe trên sông Trà Khúc không còn rì rầm trong đêm mùa hạ, bến Hà Nhai đò bãi cũng đã khác xưa. Thằng bé có mái tóc vàng hoe vì nắng là tôi đã là gã đàn ông đi quá nửa đời người. Bao nhiêu năm rồi tiếng chày giã gạo quên câu hát hố? Mấy ngàn ngày đã qua con đò Xuân Phổ thôi đưa người về bến Ngân Giang? Hình như có ngọn gió hắt hiu thổi qua tôi trong mùa đông lạnh lẽo? Ai như quá khứ vẫy chào biền biệt tuổi thơ xa?…
Làng tôi đó.
Quê tôi đó…
Không phải chuyện gì cũng là thơ đâu. Ban đêm cây duối đầu xóm lập lòe ma trơi. Giữa trưa ao Kèo vắng vẻ lại nhiều ma lú. Lũy tre chạy dọc bờ sông có ma cần vọt. Xoáy nước cửa Khâu thì lắm ma da. Vườn Đình vắng tanh, đêm sáng trăng ai đi qua một mình bỗng thấy rờn rợn vì chiếc bóng cứ bám sau lưng, quay đầu nào có thấy gì, nhưng bỏ chạy thì bóng ấy chạy theo…
Làng tôi đó.
Quê tôi đó…
Ông Vương Hùng là nhà nho cuối mùa về quê bốc thuốc, rảnh rỗi đặt vè cho thiên hạ đọc, bắt đầu là đám trẻ chăn bò lêu lổng như cái thằng tôi. Ông Đỗ Dậu dở hơi chẳng biết từ đâu đến, sống nhờ bát cơm người làng, suốt ngày đi lang thang đầu đường cuối ngõ, đợi lũ trẻ vây quanh thì cất câu hát hố, ngô nghê, ngờ nghệch. Ông Trương Quang Khanh tàng tàng từ dưới phố lên, kể tràng giang hàng trăm nhãn hiệu thuốc lá, hàng ngàn món quà quê, có điệu có vần, lần trước lần sau không sai một chữ. Ông Sinh mù từ thuở lên ba mà cầm chiếc lá bờ rào vuốt qua là đọc tên vanh vách, lại đặt ra câu đố lá cho bọn nhỏ nhớ lâu…
Như một niềm hạnh ngộ, mấy mươi năm ròng tôi may mắn được đi về không ít những làng quê, đồng bãi, ao chằm trên mảnh đất Quảng Ngãi thương khó, truân chuyên. Có đến mới biết mình thiếu. Có đi mới biết mình còn nặng nợ. Trong những cuốn sổ tay, vỏ bao thuốc lá, thảng hoặc trên vành chiếc mũ vải, tôi đã ghi vội vã bao nhiêu tên làng, tên xóm đã đi qua, cùng với đó là bao nhiêu câu ca, bài vè chợt nghe hoặc thoáng hiện trong trí nhớ. Khi đúng, khi sai, lắm khi nhập nhòe ký ức, nhưng tất cả đã từng ngày góp nhặt, vun bồi trong tôi bóng dáng xóm làng, lũy tre bờ dậu, đồng mía nương dâu.
Viết là dâng tặng tha nhân. Viết cũng là giữ lại cho mình. Nếu được điều ấy, tôi chỉ mong giữ lại cho mình kỷ niệm về những người thân, về làng quê yêu dấu, những tháng năm mưa nắng tuổi thơ. Ai đó đã nói rằng, trong mỗi đời người luôn có một dòng sông. Dòng sông Trà bên bồi bên lở, chín khúc uốn quanh là con nước thao thức cả đời tôi, bồi hồi thương nhớ những đêm xa, khắc khoải nao nao ngày trở lại.
Cuốn sách này đã thành hình như thế, và tôi chỉ là người soạn lại, chép lại những gì mà mình và người khác từng nghe, còn nhớ, đã ghi, rồi thêm vào đó ít nhiều mảnh vụn suy tư, ngẫm nghĩ, tâm tình…
Ngoài kia trời đang mưa. Tôi đọc lại bản thảo thêm một lần nữa trước khi gởi đến nhà xuất bản. Từ đó, cuốn sách sẽ bắt đầu một cuộc đời riêng, còn tôi thì ở lại nơi này. Ở lại mà chờ cơn bão Haiyan, nghe nói là “siêu bão”, đang thổi qua Phi Luật Tân, rồi nhắm thẳng vào vùng ven biển miền Trung. Bây giờ đã là đầu tháng 10 âm lịch, chợt nhớ câu ca dao, vừa như một lời than, vừa như một lời nhắc nhở:
Ông tha mà bà chẳng tha
Lại thêm cái lụt hăm ba tháng mười…
Xóm Mỹ Yên, 8/11/2013
Lê Hồng Khánh

10426268_707767929292021_8625532570335829387_n

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

THƠ VIẾT CHO EM TRAI – Thơ Trần Quang Châu

Posted by thinhanquangngai1 trên 29/10/2014

THƠ VIẾT CHO EM TRAI

Từ đêm ấy. Em tôi vừa biết khóc
Hơn nửa đời rồi- Em có thấy gì chăng?
Khi quê hương không còn tiếng súng!
Chỉ tiếng người hỗn độn những âm thanh…

Tiếng khóc ngày đầu, nghe như xé lụa
Dội vào đời tươm tả nỗi áo cơm…
Em có lẽ chưa quen ngày ấm lạnh
Với con đường không có trạm dừng chân!

Ngày em lớn, sớm mai vui tiếng gọi
Là người người hối hả rủ lên nương…
Khi đường phố vắng bước em dò dẫm…
Thì lao xao đủ thứ ở nông trường

Từ thuở ấy em như cây nuôi lớn.
Bằng sức người không ngại nỗi gian nan…
Từ thuở ấy em làm quen với Cuội.
Bỏ ruộng đồng ve vãn… bóng hào quang

Bao hạt thóc đã qua mùa khô hạn.
Quên sao đành, mưa nắng buổi còng lưng.
Manh áo cũ chưa phai mùi rơm rạ
Đâu nở vội vàng từ chối quê hương!

Thương quá em trai dãi dầm sương gió…
Lỡ bỏ quên con chữ cuối sân trường
Bốn mươi năm, chạy trời chưa khỏi nắng
Biết lấy gì che bóng mát con đường…

Trần Quang Châu

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Thương về Quảng Ngãi – Thơ Dzạ Lữ Kiều

Posted by thinhanquangngai1 trên 28/10/2014

THƯƠNG VỀ QUẢNG NGÃI

Tôi ước mơ về”Sông Trà” nhạt nắng
Nhìn chiều rơi thành “Cổ Lũy Cô Thôn”
“Phú Thọ” ngựa xe qua lại dập dồn
Đường rải đá nối liền về phố thị
“Ba La” phố xưa rêu phong cũ kỹ
Hàng dừa xanh soi bóng nước lung linh
Vẵng nghe xa sóng nước vỗ đầu ghềnh
“Núi Thiên Bút” in nền trời xanh biếc
Vẽ mây hồng nhờ gió đưa biền biệt
Hoàng hôn về tô đẹp cảnh” La Hà”
“Thạch Trụ” oai nghiêm sừng sững từ xa
Giữ thiên lý chạy dài về “Sông Vệ”
“Thiên Ấn niêm hà” bên bờ ngạo nghễ
Đạp dưới chân đồng ruộng lúa phì nhiêu
Bên kia sông “Bến Tâm Thương” buổi chiều
Hàng tre ngà ngập ngừng soi đáy nước
QUẢNG THÀNH phố phường ngựa xe lũ lượt
Chiều lại chiều … Tà áo lộng bay bay
Tôi thương nhiều, người thiếu nữ tóc mây
Niềm lưu luyến mong ngày về Quảng Ngãi
Bước giang hồ một lời nguyền trở lại
QUẢNG THÀNH ơi! Nhớ nhé…đợi tôi về!

Tặng Xuân Cúc và các em Phúc, Hải
• Những chữ trong dấu “….” là địa danh của Quảng Ngãi
• Huế 1966
Dzạ Lữ Kiều

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Chợ quê – Thơ Nguyễn Tấn On

Posted by thinhanquangngai1 trên 26/10/2014

CHỢ QUÊ

Chợ quê quảy gánh buồn hiu
Rộn ràng chào hỏi những điều dân gian
Chợ quê nghĩa xóm tình làng
Bán mua cho nợ để quàng mùa sau
Một đầu gánh mấy buồng cau
Đầu kia gánh cháu chưa nhàu mùi hương
Gánh chung một mớ rau vườn
Nghe thương tiếng gióng trên đường làng quê
Chợ quê bạc nhỏ không chê
Nấm rơm một rổ cá trê còn bùn
Chợ quê mái rạ đụp đùn
Nắng soi nón vá mưa luồn áo tơi
Chợ quê tôi nhớ cả đời
Khi xa nghe thiếu tiếng mời, chợ quê
*Đăng trên
THANH NIÊN CHỦ NHẬT số 292
Ra ngày 19/10/2014
Nguyễn Tấn On

CHỢ NGÕ

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Tiếng lòng cùng đồng đội – Thơ Bùi Ngọc Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 26/10/2014

TIẾNG LÒNG CÙNG ĐỒNG ĐỘI

*Tặng đồng đội chiến trường K
Đồng đội ơi! Nhớ chăng thời áo lính
Xanh sắc rừng, xanh lá ngụy trang
Ba lô nặng dốc cao, vực thẳm
Hướng về nơi súng nổ rền vang.
Đường hành quân dài theo chân mỏi
Bước chông chênh, sâu thẳm đại ngàn
Chiều buông xuống, bóng mờ sương khói
Mơ bếp  hồng ấm giấc ngủ bình an.
Đời lính chiến triền miên trong lửa đạn.
Lạnh mưa rừng, cơn sốt nóng miên man
Nằm trên chốt hướng về chân trời sáng
Nhớ quê nhà thương mẹ nỗi gian nan.

Đồng đội ơi! Có nhớ về năm tháng
Sướng khổ bên nhau, danh lợi chẳng màng
Điếu thuốc nhàu, năm thằng cùng hút vội
Năm tỉnh thành, thả khói quyện tình thâm
Và ta nhớ những mùa trăng lễ hội
Lính say lòng theo điệu múa Rom vong
Những thôn nữ nghiêng đường cong dệt mộng
Ru hồn mình lạc bước tận…hoàng cung
Nói sao hết những ngày xa xưa ấy
Cái ngày xưa gian khổ lẫn oai hùng
Đọng mãi trong ta một thời luôn sống dậy
Chiến trường K vương khói lửa mịt mùng
Nơi ấy có đồng đội ta nằm xuống
Rừng bằng lăng quặn tím nỗi đau cùng…

Rời chiến trường, mỗi người một ngã
Số phận cuộc đời, chỗ đứng chẳng cùng chung
Nhưng hãy nhớ chúng ta là người lính
Sống hết mình, sống nghĩa khí, bao dung
Và như lính lẽ thường không toan tính
Giữ lòng ta trong sáng đến vô cùng
Giữ vẹn nguyên một tâm hồn chân chính
Giữa biển đời… mãi mãi lính kiên trung ./.
22/12/2013
Bùi Ngọc Anh

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHIỀU THU QUA PHỐ – Thơ Nguyễn Hoàng Dương

Posted by thinhanquangngai1 trên 26/10/2014

CHIỀU THU QUA PHỐ 

Chiều qua phố nắng thu vàng trải lối
Niềm ưu tư từng bước thả vơi dần
Không hò hẹn cùng ai nên chẳng vội
Cứ một mình mà buông gót lang thang…

Những con đường ngỡ như vừa trẻ lại
Khi tan trường áo trắng dập dìu bay
Đôi góc phố đọng đầy hương hoa sữa
Lá me rơi…
vàng cả lối đi này….

Chiều qua phố nghe lòng mình vướng víu
Những bóng hồng,những dáng ngọc kiêu sa
Đường ta đi…
em  giăng hờ áo mỏng
Lối ta về …
em thả  tóc bay qua….

Chiều qua phố nghe hồn thu vời vợi
Lòng  ngân lên những tình khúc êm đềm
Đường Hùng Vương  hoa bằng lăng tím rụng
Như che giùm ai đó…  dấu chân quên

Quảng Ngãi chiều nay phố dàì, phố ngắn
Nối nhau vui bằng bao bước chân người
Ta dừng lại bên bờ đê gió lặng
Ngắm sông Trà êm ả thướt tha trôi ….

                          Mùa thu 2014
NGUYỄN HOÀNG DƯƠNG

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Tác giả. Tác phẩm – Lê Đình Trọng

Posted by thinhanquangngai1 trên 19/10/2014

TÁC GIẢ – TÁC PHẨM
 LÊ ĐÌNH TRỌNG
– Bút danh: LÊ TRỌNG
– Sinh năm: 1970
– Quê: Quảng Ngãi
– Hội viên Hội Văn học-Nghệ thuật Lâm Đồng.
– Hiện là phóng viên – Biên tập viên Đài Phát thanh -Truyền hình Lâm Đồng.
* TÁC PHẨM ĐàXUẤT BẢN
– Tập thơ “Vầng trăng của mẹ” – NXB Văn hóa Dân tộc, năm 2000.
– Tập thơ “Dây neo trần gian” – NXB Hội Nhà văn, năm 2005.

* GIẢI THƯỞNG THƠ
– Giải Nhì – Cuộc thi thơ Áo trắng – NXB Trẻ, năm 1992.
– Giải Ba – Tạp chí Kiến thức ngày nay – Hội Nhà văn
TP Hồ Chí Minh năm 1993 (do bạn đọc cả nước bình chọn).
– Giải Ba (không có giải I, II) – Cuộc thi viết về Đất nước-Con người-Lâm Đồng-Việt Nam anh hùng, năm 1997.

* GIẢI THƯỞNG BÁO CHÍ
– Huy chương Bạc – Liên hoan Truyền hình toàn quốc năm 2009.
– Giải C – Giải Báo chí Quốc gia lần thứ V năm 2010
(Không có giải A – Phóng sự ngắn truyền hình).
– Giải Khuyến khích (Phóng sự dài Truyền hình) – Liên hoan phim tài liệu, phóng sự tài liệu truyền hình
các tỉnh phía Nam năm 2012.
– Giải B (Phóng sự dài Truyền hình) – Liên hoan phim tài liệu và phóng sự tài liệu
Truyền hình toàn quốc năm 2013.
– Nhiều giải thưởng báo chí và báo chí chất lượng cao
hàng năm – Hội Nhà báo tỉnh Lâm Đồng.

PV.BTV Lê Trọng Đài PT&TH Lâm Đồng.J PG

HẠT MƯA TRI ÂN

(Viết bên mộ mẹ)
Cúi xuống hôn nắm đất
Nơi mẹ quê đang nằm
Bỗng cơn mưa bất chợt
Rơi rát chiều cuối năm.

Mưa trên tình mẫu tử
Trong ngần. Và, trong ngần…
Hạt mưa trong ngày nắng
Là hạt mưa tri ân.
Quảng Ngãi, 1999

BẾP LỬA HỒNG CHO NGÀY VƯỢT CẠN

(Riêng tặng vợ yêu)

Anh xuôi ngược
Ngược xuôi
Với bao nỗi lo toan thường nhật
Đầu óc cứ rối tung lên
Như đống rơm lũ trẻ chăn trâu nghịch phá giữa đồng
Vẫn chưa vất vả, khó nhọc bằng em
Trong cơn đau “vượt cạn”
Vào một ngày cuối Đông!

Anh chẳng phải là em
Nên-anh-không-tài-nào-hiểu-được
Cơn đau mang núm ruột hình tim
Cho lần “vượt cạn” này
Giá như…
“Cánh đàn ông các anh
Mà sinh nở được
Thế nào anh cũng nhận làm thay!”

Anh chẳng phải là em
Nên-anh-không-tài-nào-hiểu-được
Cơn đau làm mẹ – Thiên chức của riêng em
Anh làm sao thay thế được, bao giờ…
Gắng một chút nữa thôi
Sẽ tới bờ hạnh phúc
Mùa Xuân lúng liếng mắt con cười
Là mùa Xuân của ước mơ.

Thương em “vượt cạn” ngày Đông
Anh xin làm bếp lửa hồng…Mãi nhen!

CHO CON LỜI RU
(Cho con trai Minh Quân & Minh Nhật)

Khi con cất tiếng khóc chào đời
Bà nội đã đi xa…
Đau điếng vành nôi, tuổi thơ con nào đâu có biết
Hành trang suốt đời ba là – lời – ru – của – bà ngọt ngào,
thắm thiết
Ba cất giữ cho riêng mình
Để giờ lại ru con.

Lời ru ba mang theo
Không nạm bạc, nạm vàng; không quý phái, sa-lon
Rất đỗi chân quê như lời nội dạy
Trong vắt hồn quê suối nguồn vẫn chảy
Dẫu khô rát ở đầu nguồn
Nhưng nước mát phía thâm sâu.

À ơi, con ngủ cho ngoan
Mẹ gùi cái chữ lên non chưa về
Ru con giọng rặt nhà quê
Bỗng dưng cổ tích tràn về vành nôi.

LÊ ĐÌNH TRỌNG

Posted in 01. Thơ | 1 Comment »

Thay màu – Thơ Lê Thi

Posted by thinhanquangngai1 trên 12/10/2014

THAY MÀU 

Mùa thu nay khác rồi
không làm thơ nữa
Viết giữa trời không gian rộng mở
âm thầm
thả thơ trôi
Thơ nay và tôi
Núi…
đồi nắng nhạt
tình tang khúc hát mơ màng
Gió thu và tôi
nhịp cùng hơi thở
bên đời
Trăng một mình đơn coi.
Lá thu và tôi
lao sao trong nắng
ẩn mình trong mưa
Đợi người
chiều hạt bụi cuối ngày lưa thưa..

Ngày 10 tháng 10 năm 2014
Lê Thi Buôn Hồ
Emai: lethidl2004@Gmail.com
Địa chỉ: 187 Trần Hưng Đạo –  Thị xã Buôn Hồ – Đăklăk

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Ta về thôi – Thơ Trần Như Nguyện

Posted by thinhanquangngai1 trên 09/10/2014

TA VỀ THÔI

Ta về thôi! Chiều tím mất rồi.
Hoàng hôn còm cỏi-phải về thôi!
Xếp tàn y-đơn độc-hoàn trình.
Nhà vắng lặng như vừa xong mùa gặt.

Hốc mai già gió đêm về rít mãi.
Cây sầu đông chim đã chuyền cành.
Trà Giang êm thuyền câu lờ lững.
Khoang có đầy? cá Bống vàng ươm.

Trời chợt xám màu môi thần chết.
Chập chờn ôm bóng ngã vô thường.
Bỏ lững đã nhiều năm câu hát.
Hòai hương của một kẻ xa nhà.

Trời trở gió mưa đêm tơi tả.
Muối xát lòng xót quá quê cha.
Trở về quê…dấu thăng âm vực.
Thưở tha hương cũng lắm tơ lòng.

“Nơi ta ở đất chỉ là đất
Lúc ta đi đất hóa tâm hôn…”
Nhưng chân đê ráng chiều đang rọi.
Nơi hiên nhà trăng tựa cửa chờ.

Có hàng cau rướn mình quẩy trái.
Rặng tre còi ráng mẩy măng non.
Mừng đón ta tan phiên chợ trở về.
Vừa bán sạch gánh đa đoan viễn xứ.

Bảng lảng hương đồng tiêu ai vọng?
Loãng trăng non chìm xuống giếng làng.
Lũ mục đồng nhanh nhảu lùa trâu.
Nhốt chuồng vội múc trăng lên tắm.

Ta về thôi! Chắng còn xanh màu tóc.
Bụi viễn hành đã nhuộm trắng lưng đời.
Ta về thôi! Tụ điểm cỏi nhân sinh.
Người con Quảng được quàng thân đất Quảng.

Trần Như Nguyện.

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Xin cho tôi – Thơ Trần như Nguyện

Posted by thinhanquangngai1 trên 09/10/2014

XIN CHO TÔI

Xin cho tôi tiếng Chào Mào mỗi sáng
Vang nhịp đời rộn rã khúc ca xang
Xin cho tôi gút lơi vòng cương tỏa
Bước chân đi vững chải giữa phong ba
Xin cho tôi hương tóc xưa hương bưởi
Cột chéo áo dài nghịch tuổi đôi mươi
Xin cho tôi áng mây nghiêng vàng ửng
Tiếng sáo diều vi vút tận không trung
Xin cho tôi khói chiều đun rạ mới
Mẹ nấu cơm trán lấm tấm mồ hôi
Tiếng Sẻ nâu kêu ríu rít hiên nhà
Mùa tha rác về xây tình yên ả
Xin cho tôi đêm trăng vàng ước lệ
Dạ lý hương phong tỏa bước người về
Thuần khiết sáp ong mùa đơm hoa trái
Ngọt lịm ngàn  đêm trộn ngắn dài

Trần Như Nguyện

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Thơ Nguyễn Mậu Triết – Bài Vương Chi Lan

Posted by thinhanquangngai1 trên 09/10/2014

Thơ Nguyễn Mậu Triết

Nhà Thơ Nguyễn Mậu TriếtVào lúc 9 giờ ngày 5 tháng 10 năm 2014, tại café Hương Quỳnh số 42/59 Hoàng Hoa Thám, Phường 7, Quận Phú Nhuận, TP.HCM diễn ra buổi giới thiệu  Ngày Thơ  của tác giả Nguyễn Mậu Triết.

Đến tham dự có đông đảo bạn bè, thân hữu và người thân đến chúc mừng Ngày Thơ Nguyễn Mậu Triết. Do Nhà thơ nhà báo Đoàn Vị Thượng chủ trì buổi ra mắt tập thơ Thơ Nguyễn Mậu Triết. Được diễn ra trong không khí ấm áp tình bạnbè thân hữu của các nhà văn, nhà thơ cùng thế hệ và đồng hương Quảng Ngãi của Nguyễn Mậu Triết, Đặc biệt có sự hiện diện thầy giáo Nguyễn Phước Lai dạy môn tiếng Anh từ năm lớp 6 đến lớp 9 tại quê nhà và Thầy Đỗ Lệnh Hùng Tú Nhàbiên kịch – Đạo diễn cũng đến chia vui với anh. Bên cạnh anh, chị Ngọc Bích là người bạn đời tri kỹ đi bên anh, làm đẹp cho anh cùng hưởng chung bầu không khí hạnh phúc ngày thơ thêm phần sinh động và lãng mạn.

Nguyễn Mậu Triết người con đất Quảng Ngãi vào Sài Gòn từ năm 1990, anh đi dạy đan lát cho các cơ sở tư nhân ở Quận 6, Q. Thủ Đức, Q.12, tỉnh Bình Dương, Đà Nẵng, Vĩnh Long… Dù tất bật với công việc nhưng trong anh đầy ắp những cảm xúc về quê hương nơi chôn nhau cắt rốn, anh làm thơ rất nhiều, anh viết cho vợ, cho con, cho quê hương và bạn bè của anh… Những lúc “trà dư tửu hậu” anh đem ra đọc cho các bạn cùng chia sẻ, bên cạnh đó anh còn viết nhiều bài thơ say có vui, có buồn… Những bài thơ của anh được chọn lọc đến nay anh mới cho ra tác phẩm đầu tay Thơ Nguyễn Mậu Triết, NXB Văn Học năm 2014.

Mở đầu tập thơ là bài thơ Mở  anh viết :

Thời gian trôi 

rồi đồng khô cỏ cháy

một góc trời mù mịt
gió
tro bay
dòng sông chảy
con đò say sóng ngược
cuối con đường người bước vội
hồng phai

Với một người từng trải, anh đi nhiều tỉnh thành trong nước, đi qua và cảm nhận góc nhìn riêng của anh về từng vùng miền… Với anh, Thiên nhiên, tự nhiên vốn có là đẹp, cái đẹp không chỉ bên ngoài cái ta nhìn thấy bằng mắt, sờ, nắm được,… mà cái đẹp trong tâm hồn, anh nhìn cái đẹp theo cách của anh. “Con đò say sóng ngược” con đò say hay chính người ngồi trên con đò đang say… Say trong chén hay chếnh choáng với cái đẹp hữu tình sông nước, say mà thú vị đến thế thì ai cũng muốn được một lần say.

Trong bài Chiều say:

Mưa xé toạc dáng chiều

hoàng hôn về vội vã

ta xé toạc lòng mình tìm gặp bóng hình em
vẫn dịu dàng cuộn tròn trong nỗi nhớ
mà nỗi nhớ cay nồng hơn men rượu
cho ta say
chiều nay
và mười năm rồi vẫn thế
những cơn mưa cứ ngập đầy kýức
trôi bồng bềnh kỷ niệm
ta cấu cào lên vết thương vừa kín miệng
say… trong cơn đau

Sự khao khát tình yêu cháy bỏng, tác giả muốn xé toạc lòng mình tìm bóng hình người trong mộng, anh say khướt trong nỗi nhớ cuồn cuộn khi yêu, tìnhyêu đúng là mãnh liệt anh dồn nén 10 năm ngập đầy ký ức và ngập đầy nỗi đau, anh vẫn đi tìm cho dù:

Tình tan theo mùa rơi

rớt cuối vàng thu cũ

dấu tan trong sương mù
vết tàn treo hoang vu…

 

Hay những chùm thơ ngắn:

 

Tình trở giấc muộn
vay đùa tan vỡ
vong buồn nức nở
chạm sướt nguyên sơ…

Và trong bài Đợi quên anh viết:

Gương mờ…
bụi phủ mù căm
bôi xưa rỏ nhớ
âm thầm gọi tên…

Nguyễn Mậu Triết gặm nhắm nỗi cô đơn, và trống vắng về tình người, tình đời, cô đơn ngay chính anh anh chạm phải bóng mình, hồn phiêu về nỗi nhớ tuổi thơ, những ngày tháng cũ ùa về trong anh qua bài Chạm bóng:
Với tay!
chạm bóng mình trên cỏ
chạm vô tình màu cũ trắng nôn nao
gió thì thào qua âm thanh dòng phố
uống mơ hồ ta níu tuổi thơ bay
rải ngọt ngào theo chân ai bước phố
theo về

Chạm bóng
bên tường vôi cũ
rơi bàng hoàng
sót một vệt xanh

Bao điều anh chia sẻ, gởi gắm qua thơ những lúc anh không say hay anh say khướt, thì những vần thơ say như trào lộng  trong thơ bài Khúc tửu ca chạy dàimiên man, làm cho người thưởng thức thơ say cũng chếnh choáng theo trường khúc xuyên suốt bài thơ. Tác giả uống rượu không dùng ly mà dùng “chén”, từ ” chén” được lặp đi lặp lại khiến người đọc không uống cũng say.
Rượu ngon…
ừ chén rượu ngon
nhân gian
được… mất 
vuông… tròn
trả… vay

Rượu nầy rót 
chén riêng ta
trong cơn ngất ngứ
sao còn trớ trêu?

Rượu ai?
một chén tiểu yêu
mềm môi
cạn
đốt nguyên chiều ta đau

Hương bày…
nửa chén vừa… phai
bờ môi nhạt
chạm…
hương ngây dại…
chờ
giọt…
từng giọt rụng
ngu ngơ
chao trong chén
giọt vỡ thơ
ngụm chiều…

Và còn nhiều “chén” nữa… Xuyên suốt tập thơ nghe ra tác giả cứ như người say xưa, nhưng thực tế thì tác giả không say bằng cái say của người thật mà say ở cửasổ tâm hồn, say vì nhân tình thế thái, tác giả đánh lừa người đọc mà chính anh thì rất tỉnh mới biết mình đang say…
Đã mùa thu chưa?
tôi không biết!
chiều cứ vàng
lá cứ rớt quanh năm
gió cứ thổi
qua ngày hiu hắt
đêm lạnh nằm
chổ rúm co ro…

Ai hỏi tác giả về mùa thu, tác giả vì say nên tác giả không biết đã mùa thu hay chưa? Nếu hỏi nữa thì tác giả bảo tôi không nhớ, nhưng biết “mùa thu màu gì bên phố em qua? lá rụng vàng?”  mùa thu đến, mùa thu qua tác giả không đợi chờ, trông ngóng “Đã mùa thu chưa? không đợi!”… tất cả là tự nhiên, mùa nào với tác giả cũng đẹp, cũng cô đơn man mác… 

Nhưng Thơ Nguyễn Mậu Triết không bi lụy mà miên man theo cảm xúc, cái tinh tế mà tác giả cho người đọc cảm nhận sự say tâm hồn, thấy cái đẹp, cái thú vị trong thơ khiến người đọc bài thơ đầu thì muốn đọc tiếp bài thơ sau… và lôi kéo người đọc đồng cảm về phía tác giả đó là cái lạ, cái nghệ thuật trong thơ Nguyễn Mậu Triết.

Người viết

Vương Chi Lan

 

 

Posted in 04. Bài viết | Leave a Comment »

Hương bèo bọt – Thơ Trần Văn Khánh

Posted by thinhanquangngai1 trên 06/10/2014

DUYÊN BÈO BỌT

Em
Từ tuổi cao sang
Tơ duyên mấy độ bẻ bàng ái ân
Ta
Từ năm tháng bụi phong trần
Cơ trời xoay tạo bao vần ngổn ngang
Thương em mấy bận thu vàng
Yêu em từ độ tóc còn nguyên trinh

Em
Ngày hai buổi xinh màu giáo án
Mắt ưu tư  theo năm tháng lặng lờ
Những tan trường bên người mộng nên thơ
Tim e ấp với đợi chờ đầy mong nhớ

Ta
Mây trời phiêu bạt
Tìm sinh nhai ôm mộng tát biển đông
Dòng máu nóng quả tim hồng
Ôm say đắm đặt nhầm con sông chảy

Để rồi
một chiều…
Vẫn một chiều heo may
Ta và em
Chung ngày
Trần Văn Khánh

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Hương kỷ niệm – Thơ Trần Công Thạch

Posted by thinhanquangngai1 trên 03/10/2014

HƯƠNG KỶ NIỆM
Về TTMP

Mùa cao su rụng lá
Mùa ly biệt đôi ta!
Còn gì trong kỷ niệm
Ta nhớ mãi hương cà

Quen nhau để rồi xa
Em trở lại quê nhà
Còn ta đời hiu quạnh
Em có còn nhớ ta!

Mỗi năm mùa cà nở
Trắng xóa một vườn thơ
Về thành phố đợi chờ
Cho lòng ai vơi nhớ

Gặp nhau quá muộn rồi
Đường dài quá không thôi
Ở hai đầu nỗi nhớ
Còn hương cà trên môi

TRẦN CÔNG THẠCH
Phố núi Pleiku – 2002

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

Chuyện chúng mình – Thơ La Hà Thạch Trận

Posted by thinhanquangngai1 trên 03/10/2014

CHUYỆN CHÚNG MÌNH

Em ngày ấy, như loài hoa cúc nhỏ
Ráng chiều vàng mơn trớn cánh hoa bay
Anh ngày ấy, như từng cơn gió nhẹ
Tìm vần thơ, lơ lửng gió heo may.

 Để từ đó anh trở thành ánh sáng
Ấm lòng em dằng dặc tháng đông dài
Như nhát chém khắc sâu vào tâm thức
Một mảnh đời vụn vỡ nổi cuồng si.

Em ngày ấy, như rong rêu trên đá
Mọc bên đời, ướt đẫm hạt sương đêm
Anh ngày ấy, như bướm vờn trước ngõ
Vẫn âm thầm gọi mãi chút tình em.

Và từ đấy, chúng mình chung nỗi nhớ
Dệt tình yêu, quay quắt gọi tên nhau
Cho rụng xuống, nỗi u sầu xa cách
Mòn mỏi chờ, nửa thế kỷ qua mau.
La Hà Thạch Trận

Posted in 01. Thơ | 1 Comment »

Vài dòng tin nhắn – Thơ Trần Quang Châu

Posted by thinhanquangngai1 trên 03/10/2014

VÀI DÒNG TIN NHẮN

Vài dòng tin nhắn gởi đi
Ngại em chưa hiểu, đôi khi nghỉ nhầm
Chữ không dấu- Chữ như câm.
Nên khi đọc, phải tùy tâm ít nhiều
Dù rằng đã một thời yêu!
Chắc chi hiểu hết… bao điều trong tôi
Quả tình em giận thật rồi!
Nên điện thoại cứ liên hồi đỗ chuông
Em không cắt- Cũng không buông
Không nghe máy cũng không buồn nhắn tin
Phải chăng hơi quá vô tình
Hay em cố ý … làm mình mẩy tôi
Muốn giải thích, muốn đắp bồi
Muốn nghe em nói một lời … dễ thương
Dẩu sao, thì chuyện cũng thường
Vài dòng tin nhắn, xin nhường nhịn nhau…
Trần Quang Châu

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »