Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 161 Lượt

Archive for Tháng Một, 2008

Tôi muốn biến nước mắt tôi thành biển- thơ Tùy Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Tôi muốn biến nước mắt tôi thành biển

Tôi vẫn biết tình yêu là bạo chúa
Thường tung hoành ngang dọc khắp muôn nơi
Tôi vẫn biết quy luật của muôn đời
Yêu là chết ở trong lòng một tý

Thế mà tôi vẫn yêu không suy nghĩ
Vẫn rộn ràng những lúc anh về thăm
Vẫn ngập ngừng, bối rối, vẫn bâng khuâng
Vẫn rạo rực khi anh cho giờ hẹn

Tôi vẫn bết tàu anh không bờ bến
Thích lênh đênh, thích phiêu bạt đó đây
Tôi lo sợ sẽ chẳng có tháng ngày
Anh trở lại nơi hẹn hò thuở trước

Thế mà tôi ngày đêm vẫn ao ước
Vẫn vuốt ve kỷ niệm của tháng năm
Lúc dịu dàng ôm ấp trong lặng câm
Khi điên loạn đốt tan thành tro bụi

Tôi vẫn biết rồi tôi sẽ tiếc nuối
Lại âm thầm góp nhặt mảnh tro bay
Lại háo hức, lại sắp xếp ngất ngây
Lại sống lại những ngày anh bên cạnh

Tôi đã biết đời tôi là bất hạnh
Chỉ cô đơn, chỉ bạc đãi khổ đau
Anh cho tôi những phù phiếm qua mau
Tôi đã biết anh phỉnh lừa dối trá

Thế mà tôi vẫn yêu và say lả
Vẫn chân thành, vẫn cuồng nhiệt cùng anh
Vẫn nâng niu một hình ảnh mong manh
Vẫn khóc được mỗi lần ai nhắc đến

Tôi muốn biến nước mắt tôi thành biển
Sóng dâng cao và gió hãy thét gào
Để tàu anh không còn một nơi nào
Ngoài tôi nữa nơi bình yên duy nhất!

Tùy Anh

Posted in 01. Thơ, Tùy Anh | Leave a Comment »

TƯỞNG- thơ Tùy Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

TƯỞNG

Mây lờ lững đỉnh phù vân
Ngẩn ngơ ta lạc xuống trần gian chơi
Tưởng rằng chỉ ở chút thôi
Nào ngờ chìm đắm luân hồi đến nay

Tùy Anh

Posted in 01. Thơ, Tùy Anh | Leave a Comment »

Viết từ vô thức- thơ Tùy Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Viết từ vô thức

Tôi mường tượng ngày người ra biển
Chân bước đi mà ngoảnh lại đầu
Trăng sao trốn chẳng thèm đi tiễn
Chỉ mình tôi lặng với niềm đau
Con thuyền đen sậm trong trời tối
Cứ nhỏ dần… ta đã xa nhau
Sóng rì rào… lòng tôi bão nổi
Đổ ập về ngàn vạn nỗi sầu
Linh hồn tôi: hành trang duy nhất
Gửi theo người ấm lạnh về sau

Quê hương người tôi chưa lần đến
Nhưng đọc thơ biết suối Huyền Cơ
Tàu thời gian mong ngược về bến
cầu Mơ hẹn, để được đợi chờ
Vẫn áo trắng tinh khôi thơ dại
Qua phố biển hồi hộp ngẩn ngơ
Chờ đợi mãi người không quay lại
Tôi lạc đường… lẩn quẩn cơn mơ
Chiều lồng lộng cỏ may theo gió
Hoa cỏ may bám áo bất ngờ
Tim tôi ngỏ chiều vô tình đó
Gió cười nhạo… thật quá dại khờ

Chạnh lòng nhớ lại thời áo trắng
Trong lớp luyện thi cuối cấp rồi
Lá thư bất chợt tươi màu nắng
Để ngỏ vu vơ ngăn bàn thôi
Năm lần bảy lượt len lén đọc
Như bí mật gửi riêng mình tôi
Tôi thắp mong manh ngọn nho nhỏ
Cũng bằng thư ngỏ thả nhẹ trôi
…. Người vẫn vô tình như mười lăm
Hay tuổi mưa bay… dỗi phải không?
Mà nhủ thầm: Cô Long, Dương Quá
Mặc ngăn bàn thư ngập mênh mông

Tôi sốt ruột nhìn ra hướng biển
Làn khói xanh rất nhẹ vươn lên
Lan tỏa rộng dần đang di chuyển
Vương vấn tim tôi khẽ thân quen
Phải chăng bùa yêu tôi đã vướng
Thơ đọc một lần chẳng thể quên
Lời tôi viết là theo vô thức
Từ kiếp nào canh cánh một bên
Lòng tôi khao khát mong hội ngộ
Bước bên nhau đường cũ quen tên
Thời gian mật ngọt tôi vẫn nhớ
Dù bao lâu vẫn đợi duyên bền

Tùy Anh

Posted in 01. Thơ, Tùy Anh | Leave a Comment »

Đưa Em Về Long Phụng- thơ Đoản Kiếm

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Đưa Em Về Long Phụng

Anh sẽ đưa em về quê anh Long Phụng
Con đường xưa giờ đất đỏ mịt mù
Hai bên đường cây cối vẫn âm u
Chiếc xe tải tung bụi mù nhuộm đỏ

Ơi em ơi, đây là quê anh đó
Có dòng Vệ giang, có núi Đá Bạc đầu
Có vết chân Cao Biền trên đỉnh đồi cao
Có chùa ông Rau sau hàng dương chắn gió

Ơi em ơi, đây quê hương anh đó
Tiếng gánh gồng kĩu kịt thân thương
Lác đác nhà tranh, ngói ven đường
Cuộc sống bình yên nhưng muôn vàn gian khó

Ơi em ơi đây quê hương anh đó
Cánh đồng xanh đây đó cánh cò bay
Mỗi mùa khô dân tát nước đêm ngày
Những mùa gặt từng đàn chim sẻ đến

Ôi quê hương quê hương trìu mến
Có hương cau ngào ngạt sáng tinh sương
Tiếng sóng rì rào đùa với hàng dương
Và gió chiều giỡn cùng con diều giấy

Ôi quê hương, quê hương anh đấy
Khắc sâu trong lòng một kẻ tha hương
Nỗi nhớ quê hương-nỗi nhớ đoạn trường
…Anh sẽ đưa em về thăm nơi chốn ấy…

Đoản Kiếm

Posted in 01. Thơ, Đoản Kiếm | Leave a Comment »

Quê tôi- thơ Đoản Kiếm

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Quê tôi

Bao năm xa vắng mãi còn vương
Quảng Ngãi quê tôi xứ mía đường
Đường phổi trắng phau duyên thiếu nữ
Chè hai ngọt lịm ngát mùi hương
Bò ai lững thững ăn bên ruộng
Lũ trẻ nghêu ngao hát đến trường
Sáng sớm ra đồng kêu í ới
Chiều lên mái rạ khói hoà sương

Chiều lên mái rạ khói hoà sương
Tiếng vỗ gàu dai suốt dạ trường
Gà gáy đâu đây vang khắp xóm
Hoa cau sáng sớm ngạt ngào hương
Nghiêng nghiêng nón lá nàng thôn nữ
Rũ rượi hàng tre bóng mặt đường
Lờ lững trên sông con đò nhỏ
Gió chiều đỉnh núi kéo mây vương…
Bao năm xa cách lại càng thương…

Đoản Kiếm

Posted in 01. Thơ, Đoản Kiếm | Leave a Comment »

MẸ TÔI- thơ Đoản Kiếm

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

MẸ TÔI
(Tặng người đàn bà bất hạnh, mẹ tôi)

Bao năm vò võ đợi chờ
Ngày xuân của mẹ bây giờ còn đâu
Cha đi tóc mẹ bạc đâu?
Cha về đầu mẹ trắng phau mất rồi

Bao năm lặn lội trong đời
Nuôi bầy con nhỏ giữa trời bơ vơ
Mẹ đi từ sáng tinh mơ
Mẹ về mấy đứa con thơ ngủ vùi…

Ngày qua chẳng có chi vui
Tháng nào cũng gánh thăm nuôi chung tình
Mẹ đi nặng trĩu bình minh
Mẹ về nước mắt còn in trên cằm

Mẹ ơi đời mẹ tối tăm
Bao năm khổ ải, bao năm thăng trầm
Đắng cay mẹ chịu âm thầm
Nắng mưa mẹ cứ dãi dầm mà đi…

Mẹ con giờ lại chia ly
Bầy con lần lượt ra đi phương trời
Chân chim hằn mắt mẹ rồi
Lưng còng vì gánh cuộc đời chúng con…

Đoản Kiếm

Posted in 01. Thơ, Đoản Kiếm | Leave a Comment »

Mưa Đêm Cuối Năm- thơ Quang Nghĩa Tạ Cự Hải

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Mưa Đêm Cuối Năm

Đêm này mưa lạnh cuối năm
Mưa như nước mắt từ trăm nẻo về
Bao nhiêu năm tháng ê chề
Cơn mưa năm cũ bỗng về đêm nay
Người xa xôi quá đâu hay
Nửa đêm ray rứt trĩu đầy tâm tư
Nhớ người chẳng một tờ thư
Xa người chẳng một lời từ biệt nhau
Ở đây mưa lạnh thành sầu
Đêm nay xót mối tình đầu năm xưa
Nửa đêm mưa đón giao thừa
Nhớ cành lộc biếc năm xưa với người
Đêm nay khấn Phật cầu Trời
Cho người hạnh phúc tôi vơi nỗi buồn
Mưa đêm vây bủa quanh tường
Đêm nay có chở người thương yêu về ?

Quang Nghĩa Tạ Cự Hải

Posted in 01. Thơ, Tạ Cự Hải | Leave a Comment »

Đêm tàn thu- thơ Quang Nghĩa Tạ Cự Hải

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Đêm tàn thu

Có những lúc lòng ta bỏ ngỏ
Mặc cho đời buồn đậu, vui bay
Mệt mỏi rồi, tim ta khép lại
Chờ mùa thu trút hết lá này.

Đêm thu nằm nghe mưa tâm sự
Gió thì thầm như những vần thơ
Trong nỗi nhớ bỗng tìm dĩ vãng
Chân ai về từ một cơn mơ.

Em đâu biết đêm thu dài lắm
Lá thu rơi rộn rã trên đường
Cơn gió nào, lòng ta khắc khoải
Chuyện xa rồi, sao vẫn tơ vương.

Đêm tàn thu đợi mùa đông đến
Chở nỗi buồn về tận quê xưa
Nằm gối tay, hồn bay về mộng
Mộng đâu về, nỗi nhớ chưa vơi!

Quang Nghĩa Tạ Cự Hải
Dec 21, 2007

Posted in 01. Thơ, Tạ Cự Hải | Leave a Comment »

Hoàng Mai- thơ H’Man

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

Hoàng Mai

Đã vàng một đóa trong nhau
Mà run; sương giá cuối ngày sang xuân
Đông thay áo lá ngập ngừng
Có nghe thân nhói đâu từng búp non
Với người
Một cánh môi ngon
Với tôi
Một chút hư mòn thời gian
Mở long đón gió xuân sang
Có thương chiếc lá khô tàn bữa qua
Cứ vì xuân
Mà trổ hoa…

H’ Man
(tạp chí Sông Hương số 148)

Posted in 01. Thơ, H'man | Leave a Comment »

VU VƠ- thơ Lê Văn Sơn

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

VU VƠ

Nào ai biết ở đâu hư ảo
Anh và em xa cách cả vầng trăng.

Bạn của anh viết thơ làm báo
Báo nuôi thơ quá đỗi nhọc nhằn.

Trăm năm, rồi ngàn năm
Bia đá rêu phong, duềnh doàng bia miệng

Con thuyền nào phiêu lãng
Thèm triền sông quê nhà.

Lê Văn Sơn
Sơn Tây, tháng 3.2002

Posted in 01. Thơ, Lê Văn Sơn | Leave a Comment »

VƯƠNG TƠ- thơ Lê Văn Sơn

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

VƯƠNG TƠ

Nào anh tệ bạc gì đâu
Sao em than thở âu sầu đầy vơi
Lỡ vương vài mớ tơ trời
Sợi rơi sợi gãy sợi trôi hoang đàng
Méo tròn trăm sự đa mang
Trăng không chịu khuyết cứ vàng mãi thôi
Nợ đời chấp chới mây trôi
Tóc xanh đã nhạt da mồi gió sương
Vắt lòng cho những yêu thương
Cũng vì em điệu nghệ thường … trăm năm.

Lê Văn Sơn

Posted in 01. Thơ, Lê Văn Sơn | Leave a Comment »

TIẾNG CHIM TỪ QUY- thơ Lê Văn Sơn

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/01/2008

TIẾNG CHIM TỪ QUY(1)

Rừng già xào xạc trong đêm
Bếp nhà sàn bập bùng ánh lửa
Đứa con nhỏ mắt tròn xoe ngơ ngác
Nghe em hát Dê – ô – dê (2)
Chồng của em đã đi rất xa
Không bao giờ về nữa
Cha mẹ chồng thương con dâu còn trẻ
Cho em bồng con về lại nhà mình.

Đi tìm nhau vượt mấy cánh rừng
Lội qua bao nhiêu con suối
Sao tình yêu đứt đoạn giữa chừng
Điệu Dê – ô – dê nghẹn ngào
Chìm trong nước mắt.

Ngày mai
Người mẹ trẻ cõng đứa con thơ dại
Cõng theo nỗi đơn côi
Trở về nhà dưới bóng rừng heo hút…

Đêm cuối cùng ở nhà chồng em hát
Dê – ô – dê vĩnh biệt một mối tình
Dê – ô – dê cho sự sống hồi sinh
Em không muốn làm tiếng chim Từ Quy
Ngoài rừng khuya khắc khoải.

Lê Văn Sơn
Sơn Tây, tháng 3.2002

Chú thích:
(1): Một loài chim rừng thường hót lúc đêm khuya
(2): Điệu hát dân ca của đồng bào Kadoong ở huyện Sơn Tây

Posted in 01. Thơ, Lê Văn Sơn | Leave a Comment »

VẪN LÀ- thơ Vũ Hải Đoàn

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

VẪN LÀ
Tặng thành phố Quảng Ngãi

Vẫn đầu Rồng giỡn nước xanh
Vẫn hòn Thạch Bích long lanh chiều tà
Vẫn núi Ấn – vẫn sông Trà
Vẫn non nước ấy, vẫn là núi sông
Xanh tươi vẫn những cánh đồng
Hồng hào sắc ngói giữa lòng quê hương
Thân quen vẫn những con đường
Vẫn là thị xã phố phường đông vui
Bên em đi giữa nụ cười
Thêm yêu cuộc sống – nhịp đời đang dâng
Vẫn là Trà Khúc, Trường Xuân
Bến Tam Thương vẫn thuỷ chung với đời
Vẫn là câu hát chào mời
“Đến đây ở lại – người ơi đừng về !”
Vẫn là đất thắm tiìn quê
Đường làng, khối phố đi về gặp nhau
Vẫn là nghĩa nặng ân sâu
Giàu sang, phú quý vẫn đâu sai lòng.

Vũ Hải Đoàn
2003

Posted in 01. Thơ, Vũ Hải Đoàn | Leave a Comment »

TIẾNG RU CỦA MẸ- thơ Vũ Hải Đoàn

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

TIẾNG RU CỦA MẸ

Ấu thơ ai chẳng một thời
Nằm trong lòng mẹ nghe lời hát ru
À ơi! Trong gió mùa thu
Tiếng ru của mẹ – tiếng ru dịu dàng
Trưa hè dưới bóng làng tre
Tiếng ru theo gió nồm nam mát lòng
Những đêm giá lạnh mùa đông
Tiếng ru như ngọn lửa hồng toả ra
Ấm êm – vui cửa – vui nhà
Tiếng ru cùng tiếng võng chao
Mẹ đưa giấc ngủ con vào nồng sâu
Dù nay mẹ đã bạc đầu
Tiếng ru của mẹ đậm màu quê hương
Tiếng ru của mẹ yêu thương
Đưa con trở lại con đường ấu thơ.

Vũ Hải Đoàn
1996

Posted in 01. Thơ, Vũ Hải Đoàn | Leave a Comment »

GỬI QUÊ- thơ Trần Đức Sơn

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

GỬI QUÊ

Tôi trở về úp mặt xuống đất quê
Bỏ tháng ngày ruổi rong nơi xứ lạ
Có chút gì nghe thân quen quá
Xao xác buồn ngọn gió tuổi hai mươi.

Tuổi thơ tôi vụt cánh đã lâu rồi
Thuở biển mặn chưa cho làng hạt muối
Khi rừng sâu bước chân còn lầm lụi
Đêm nhói lòng tiếng mẹ ầu ơ.

Cái đói nghèo làm nguỵ ngã ước mơ
Bạn bè tôi sớm giã từ sách vở
Bao lần đọc câu thơ “khi ta ở …”.
Thế mà đành vứt bỏ để ra đi.

Tôi trở về cổ tích đã rêu phong
Đồng muối làng trắng một màu thương nhớ
Quạnh vắng ngõ xưa, nhói lòng nức nở
Xin một lần tạ lỗi với quê hương.

Trần Đức Sơn
24.6.1997

Posted in 01. Thơ, Trần Đức Sơn | Leave a Comment »

SA HUỲNH – CƠN BÃO SỐ 5- thơ Trần Cao Duyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

SA HUỲNH – CƠN BÃO SỐ 5

Khuya…
Làng tôi chong đèn không ngủ
Bão số 5 từ chót mũi Cà Mau thổi nghiêng đêm Sa Huỳnh
Đứa bé lo âu nhìn mẹ
Mẹ kinh hoàng nhìn ra biển đen
Nơi những người chồng, những đứa con
Bước dần vào cõi chết
Họ đã chia nhau những cái van và những sợi dây
Gắng gượng níu tên mình trên ngọn sóng
Họ đeo những vòng vàng vào tay
Chi phí trước cuộc chôn cất chính mình cho những ai làm điều nhân nghĩa đó
Những vòng vàng oan khiên
Những vòng vàng của nụ cười tiếng khóc
Ôi những vòng vàng trên sóng
Những vòng vàng bợt trắng có và không

Đêm đó ở Sa Huỳnh
Những bó nhang đỏ lời cầu nguyện
Im lặng trùm lên im lặng
Để nghe rõ hơn tiếng bão trong lòng
Tiếng bão trong tim của những người đàn bà sắp trở thành góa bụa
… Nhưng họ đã trở về
Những người được tái sinh từ một vùng biển chết
Bỏ lại xác tàu ngổn ngang
Đánh bạc với trời…
Họ đã trở về
Thất thiểu những bàn chân không dép
Những khuôn mặt lạc thần, vô cảm
Những bàn tay trắng lại thuở ban đầu
… Bây giờ họ đang cười
Đang nhảy múa liên hoan mừng sống sót
Những bộ ngực cuộn lên hình ngọn sóng
Hát lên kiếp khơi xa và những chuyến hải hành
Hát lên trong nước mắt niềm lạc quan xanh
Như thể biển Đông
Chưa từng có bão…

Trần Cao Duyên
Viết sau cơn bão số 5
9.11.1997

Posted in 01. Thơ, Trần Cao Duyên | 1 Comment »

TRÊN BỜ BIỂN- thơ Trầm Thụy Du

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

TRÊN BỜ BIỂN

Ta ngồi vọc cát ta chơi
Sóng xô từng đợt đã đời trùng dương
Bước lần theo vết dã tràng
U u lời sóng vô thường gọi ta.

Trầm Thụy Du

Posted in 01. Thơ, Trầm Thụy Du | Leave a Comment »

ĐÊM ĐỨC TRỌNG- thơ Trầm Thụy Du

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

ĐÊM ĐỨC TRỌNG

Đêm Đức Trọng nghe câu hò ba lý
Tưởng bến sông xưa thao thức gọi ta về
Tiếng “xứ nẫu” sao mà da diết thế
Cả giọng hò cũng nằng nặng tình quê.

Cả giọng hò cũng nằng nặng phù sa
Sông Trà Khúc bên bồi thương bên lở
Ơi! Quảng Ngãi mới vừa xa đã nhớ
Xuân đã sang sao én chẳng bay về.

Câu hò em mộc mạc chân quê
Câu lục bát tang tình ba lý
Như tiếng sóng vỗ vào hồn tri kỷ
Hò lên em! Chừ, ba lý tình tang.

Môi đã hồng xuân cũng vừa sang
Anh khe khẽ cầm tay em, hòa giọng
Nhấp chén rượu thức cùng đêm Đức Trọng
Và thức cùng điệu Ba Lý tình tang

Trầm Thụy Du

Posted in 01. Thơ, Trầm Thụy Du | Leave a Comment »

THÁNG GIÊNG ĐẾN VÀ ĐI- thơ Thứ Lang

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

THÁNG GIÊNG ĐẾN VÀ ĐI

1-
Sau cùng,
cơn lũ già nua cũng ẩn mình chờ dịp khác
dong sông trải dài niềm hối tiếc
khua những giọt nước mắt giận dỗi.
Mùa xuân đến
thả những bông hoa dại lấm tấm trên lối đi ẩm ướt
cuộc mặc cả muộn mằn.
(Ai đã vứt những hơi thở trên đường
như người hành khất trả lại từng đồng tiền sám hối?)

2-
Em đã may áo chưa ? Áo mặc trong đêm dạ hội đầu tiên
chiếc áo sau cùng thời con gái –
hồi hộp say mê thắc thỏm dại khờ
điều dự báo có từ bao năm trước
và em đã mở thêm trang giấy mới
trong cuốn sách riêng tư của đời em
không ngập ngừng không quả quyết không lo sợ như em đã sống
mà chưa từng chịu đựng
những hạnh phúc những khốn khổ
đến và đi không tưởng tiếc.

3-
Ngày tháng cứ trôi như dòng sông vô tội
như tiếng chuông mỗi chaiều ngân nga hiền lành
từ tháng giêng này đến tháng giêng sau
trong nỗi lặng thầm chờ đợi.

Thứ Lang
28.12.1995

Posted in 01. Thơ, Thứ Lang | Leave a Comment »

MƯA HOÀNG HÔN- thơ Thanh Sơn

Posted by thinhanquangngai1 trên 23/01/2008

MƯA HOÀNG HÔN

Mưa về chập choạng hoàng hôn
Tay nghiêng ngửa chắn mưa dồn dã đưa
Dứt day đẩy ngọn tầm mưa
Mưa len đáy ngực – mưa thừa dốc cao
Hoàng hôn không hiểu vì sao
Mưa không nhẹ hạt tạt vào lòng ai?
Mưa tràn lai láng… láng lai
Mưa như thác đổ chia hai đỉnh đồi
Mù mây mưa tối đất trời
Mây mù mưa xối ướt lời thơ duyên
Tình mưa mưa đảo, mưa điên
Hoàng hôn tắt nghẽn lối tìm vực sâu
Ngỡ ngàng rớt hạt về đâu?
Mưa hoàng hôn tím nhiệm mầu tuổi em…

Thanh Sơn

Posted in 01. Thơ, Thanh Sơn | Leave a Comment »