NHỚ
(Thương tặng V.T.T.A. – Để nhớ mãi Hà – Nội)
Anh cặm cụi làm thơ và cố sống vui để quên em nhưng chẳng cách gì quên nổi!
Thạch sùng ơi tặc lưỡi mãi chi trong đêm hôm khuya khoắt, nẫu cả ruột gan ta đây này mi có biết hay không?
Làm sao anh quên anh quên:
Hà Nội chớm thu, âm thanh sắc màu … bập bùng vang lên quyến rũ…
Cô gái Thái Nguyên đẹp xinh trong màu áo cháy lên chùm hoa gạo tháng ba
Lửa từ mắt, từ môi, từ áo em … thiêu đốt trái tim anh
Trái tim bị tổn thương bởi trăm nỗi khát khao thầm lặng
Cổ tích từ nghìn xưa hiện về…
Trước em, anh lúng túng như đứa trẻ không thuộc bài, và vụng thể bàn tay thô trên phím đàn nghệ sĩ…
Hồn nhiên em nói, cười … mà không hề hay biết (?)
Xin lỗi chim Sơn Ca cùng Hoạ Mi
Tiếng hót của các em chẳng là gì khi Nàng đắm say khúc tình ca yêu thương Cuộc Sống!
Xin lỗi những đoá Hồng đẹp nhất
Làn hương nghe ẩm – ngọt – thơm – ngây – đường – bay của – gió bằng môi Nàng?
…
Để bây giờ em ơi!
Nỗi nhớ dâng trong anh tựa bão giông, biển động…
Mà chúng mình không thể …
Tiếng tặc lưỡi thạch sùng hay đường dao ngọt trong khuya?
Hà Huy Hoàng
Mùa thu, 2001