Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 161 Lượt

Archive for Tháng Tám, 2015

MẸ CỦA CON Thơ của Lưu Lãng Khách

Posted by admintnqn trên 25/08/2015

MẸ CỦA CON

Kể từ nguyệt biết soi gương
Mẹ rời xứ biển lên vườn phận dâu
Tháng ngày ruộng cạn đồng sâu
Dưới chân muỗi đĩa trên đầu đạn bom
Trời loạn lạc tối om om
Bão dông tới tấp thân còm liêu xiêu
Mặn vòng tay Mẹ ấp yêu
Chở che chăm chút nâng niu vỗ về
Đông trường giá rét lê thê
Ngày lên áo Mẹ đêm về áo con
Cha đời cuối biển đầu non
Tàn xuân héo hắt mỏi mòn vẫn chưa
Mắt bồ câu mũi dọc dừa
Con dư vẩy cá cái thừa sẹo bom
Sớm chiều tần tảo lom khom
Đèn chong lạnh lẽo đêm hôm hỡi người
Sắc xuân nguyệt rạng hoa cười
Sóng Trà Giang mượn gió mười phương vay
Trưởng thành phiêu bạt chân mây
Áo khăn mặn đắng đong đầy
Mẹ xưa Cơm đời chấm nắng chan mưa
Mẹ qua thất thập con vừa bốn mươi
Làm sao dâng Mẹ nụ cười
Tiếng ru xưa đã thành lời nỉ non
Mồ hôi Mẹ bát cơm con
Mẹ đà trái chín con còn nổi trôi
Để chiều cố quận xa xôi
Thềm rêu tạc bóng Mẹ ngồi ngóng con.
Lưu Lãng Khách

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

HAI BÀI THƠ Của Nguyễn Thị Thu Ba

Posted by thinhanquangngai1 trên 24/08/2015

CÀNH HOA HỒNG TRẮNG
( Tưởng nhớ đến Mẹ chồng )

Dù ở nơi đâu vẫn nhớ Người
Nhớ hình bóng Mẹ mãi vui tươi
Nặng tình mẫu tử thương con cháu
Đức độ khoan dung chỉ mỉm cười
Mẹ đã chắc chiu cho cháu con
Sinh thành dưỡng dục tựa ngàn non
Con chưa báo hiếu chưa đền đáp
Thì Mẹ ra đi mãi không còn
Vu lan năm nay đã đến rồi
Hương trầm khói toả chốn xa xôi
Chắp tay khấn nguyện lòng xa xót
Bóng Mẹ lạnh hoang giữa núi đồi
Đêm nằm ray rức suốt canh thâu
Nghĩ về quê Mẹ dạ buồn đau
Cài hoa hồng trắng lòng thổn thức
Lắng đọng bâng khuâng thấm giọt sầu
23/ 8 / 2015

TRƯỚC BÌNH MINH
Em đi rồi
thành phố có còn mưa ?
Còn ngọn gió 
rung đưa đùa con nước
Đường quạnh hiu
nhẹ nhàng in nhịp bước
Mang nỗi niềm 
thầm lặng giấu trong tim
Em đã đi 
khi thành phố … lặng im
Hàng cây đứng
rủ mềm say giấc ngủ
Mưa tí tách 
tiễn chân người lữ thứ
Tiếng con tàu 
giục giã cuối sân ga
Cố tìm ngăn
dòng lệ vẫn nhạt nhòa
Niềm lưu luyến 
quê hương như cháy bỏng
Chân lê bước 
mà lòng đầy mong… ngóng
Một tâm hồn …
vô vọng trước bình minh
30 / 3 / 2015
NGUYỄN THỊ THU BA

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

ĐÔI ĐIỀU TẢN MẠN VỀ THƠ Của Đặng Toản

Posted by thinhanquangngai1 trên 22/08/2015

ĐÔI ĐIỀU TẢN MẠN VỀ “THƠ” VÀ “VĂN VẦN”

Thơ trước hết là văn vần! Nếu như tất cả các bài thơ đều là văn vần thì chưa chắc những áng văn vần nào cũng là thơ (?).
Cho nên khi nói đến một tập thơ, một bài thơ , người ta hay chủ quan (thực sự ra đa số là văn vần, gọi là “thơ” cho xôm, vậy thôi) và tập “thơ” này nó cũng tất nhiên không vượt qua nổi lệ thường đó!
Người viết có một nhu cầu rất chủ quan, chủ yếu là bày tỏ bộc bạch tâm sự của mình, thể hiện theo một cách riêng, tất nhiên bất cứ cái nhìn nào cũng mang ít nhiều phiến diện.
Tuy nhiên một đời làm “thơ” hay một “tập thơ” mà lưu lại cho người đọc một vài bài, một vài câu gọi là: “thơ hay” (đích thực là thơ!) tức là đã vượt qua ngưỡng cửa văn vần, sống trong lòng người đọc thời gian dài đó; nếu không là vinh dự lớn thì ít ra cũng là một niềm an ủi sâu xa.
Thành thử thơ là một bộ môn nghệ thuật quý trọng về “phẩm” hơn là về “lượng” (lẩn thẩn thật có bộ môn nghệ thật nào mà không quý trọng “phẩm” hơn “lượng” đâu?).
Thơ lấy chất liệu từ đời sống, phương tiện là ngôn ngữ, để làm nên một tác phẩm nghệ thuật bằng chất men là tâm hồn của người viết và cuối cùng là tâm hồn người đọc.
Dường như đa số nếu không muốn nói là hầu hết hay tất cả những người làm thơ “đều” trọng những tâm hồn tri kỷ. Mà tri kỷ thì chẳng có nhiều, lắm khi “một” đã là quá nhiều rồi vậy (!).
Nói như thế hóa ra người ta làm thơ trước hết là giải tỏa ẩn ức nội tâm và đi tìm một (hay những) tâm hồn đồng điệu. Những tâm hồn nhìn cuộc sống với một độ rung cảm như nhau, mặc dầu có thể xuất xứ từ nhiều phương trời hoàn toàn xa lạ.
Nhạc của thơ thì bí hiểm và khó cảm hơn nhạc của một ca khúc hay nhạc của bản hòa tấu (giao hưởng chẳng hạn) không lời.
Một bài thơ sống động, sống lâu có nhiều nhạc tính, sự rung cảm của nhạc trong thơ rất mịn màng và ngân vọng lâu dài trong tâm thức của con người.
Trong thơ luôn luôn có nhạc nhưng trong nhạc chưa hẳn lúc nào cũng có thơ. Đối với họa cũng vậy.
Bởi vậy một bài thơ hay (đúng mức thơ) thường thường rất kỵ phổ nhạc. Phổ nhạc một bài thơ tuyệt hay, thông thường là hạ phẩm giá của nó xuống. Nói như thế không phải để chê nhạc. Nhạc cũng là một bộ môn nghệ thuật tuyệt vời như thơ và Họa cũng vậy.Có điều Nhạc là Nhạc và Thơ là Thơ (chỉ có thế thôi).
Thơ, Nhạc, Họa có thể hòa điệu trong một bản đại giao hưởng của đời sống, trong rất nhiều hoàn cảnh và cung bậc khác nhau, nhưng khi trả về, mỗi thứ lại có một vị trí riêng.
Biết nói sao hơn về những điều dường như mâu thuẩn lạ lùng như vậy(?).
Có hai hạng người làm thơ:
1/ Trí thức (học nhiều) làm thơ bằng NGỮ (chữ viết , và tôn trọng rất nghiêm khắc cấu trúc văn phạm).
2/ Ít học (không trí thức) làm thơ bằng NGÔN (tiếng nói) ít để ý về cấu trúc ngôn ngữ và văn phạm).
Kẻ viết bài này thuộc vào hạng người thứ hai đã nêu. nếu như thỉnh thoảng có viết một vài câu hay bài có mang tính cách “ngữ” nhiều một chút đó là do vô tình, ảnh hưởng văn hóa xã hội mà mình đang sống.
Thơ vô tội.
Nhưng kẻ “học đòi” làm thơ lại vô số tội! Hay ít ra chính hắn lại tự rước tội vào người. Bởi vậy “Thơ” cũng chính là “Nghiệp”.Cái “Nghiệp” nó bắt mình phải viết ra những suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu. Tự nhiên khi không, không ai bắt buộc làm thơ (như phải làm lụng để trả nợ áo cơm v.v…). Vậy mà cũng lao đầu vào để nhận tiếng khen (ít) chê (nhiều) và lắm điều thị phi rắc rối.
Không biết người khác ra sao chứ kẻ viết những dòng này luôn tự nhận là mình rất nhiều nông nỗi. và có một số bài thơ viết khi xúc cảm đến, về sau đọc lại cảm thấy mắc cỡ. tuy nhiên cũng “gồng mình” lưu lại gọi là để kỷ niệm một thời còn thơ dại (!).
Có một thể thơ khá phổ biến trong kho tàng văn hóa dân tộc Việt đó là Lục Bát.
Thơ Lục bát tưởng dễ làm, hóa ra lại khó. Thực sự lục bát là một cái bẫy “dễ thương” và ngụy trang khéo léo vô cùng. Bởi vì đa phần những câu, bài thơ lục bát hay rơi vào văn vần (hoặc vè) nhiều. Có một người bạn già làm thơ đã lâu năm, sống chết với thơ có nói hài một câu: “Có những kẻ làm “thơ” ra “vè” và làm “vè” lại ra “thơ” ”
“tréo cẳng ngỗng ” như vậy.
Bản thân người viết những dòng này cũng suy nghĩ rất nhiều. Một vài suy nghĩ gọi là mở đầu cho một “công trình nhỏ” của một đoạn đời.
Thơ cũng là bút ký, ghi lại một vài (ít nhiều) kỷ niệm của những chặng đường mà người viết đã đi qua và nhũng suy niệm về chặng đường đó. Còn mong ghi lại trong lòng người đọc được điều gì? May ra là một niềm thông cảm.

ĐẶNG TOẢN

Posted in 04. Bài viết | Leave a Comment »

XIN CẢ ĐỜI BÁO HIẾU Thơ Nguyễn Thị Thu Ba

Posted by thinhanquangngai1 trên 22/08/2015

XIN CẢ ĐỜI BÁO HIẾU

Con đã chọn mùa xuân về thăm Mẹ
Để thỏa lòng mong ước bấy lâu nay
Trời quê hương mây tím trải rất dày
Mưa xối xả gió lay ngoài khung cửa
Ngôi nhà xưa lem nhem chòm vôi rửa
Nôn nao lòng nhưng ấm áp Mẹ ơi !
Con rất vui và hạnh phúc với đời
Vì còn Mẹ ru hời trong giấc ngủ
Vòng tay rộng Người chở che ấp ủ
Vỗ về con chìm đắm giấc mơ nồng
Dẫu đầy trời rong ruổi cảnh mùa đông
Nằm bên Mẹ ôi lòng êm ấm quá !
Thời gian ơi ! Đừng trôi đi vội vả
Để cho con nhìn thấy Mẹ vui cười
Để cánh hồng trên ngực đỏ thắm tươi
Con ôm ấp xin cả đời báo hiếu
22 / 8 / 2015
NGUYỄN THỊ THU BA

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

ĐÊM SÀI GÒN NHỚ EM Thơ Trần Thoại Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 22/08/2015

ĐÊM SÀI GÒN NHỚ EM

Đêm Sài Gòn một mình anh
Mặc phố người đèn sáng lung linh.
Không có em phố buồn hoang vắng,
Đêm Sài Gòn. Ôi! Quá mông mênh!

Anh nghe gió nói thì thầm
Màu cô đơn sương trắng lặng câm.
Tay gầy guộc vàng theo khói thuốc
Đêm Sài Gòn mắt ngó xa xăm…

Anh ngồi đếm tiếng thời gian
Nụ hôn tình dài theo tháng năm.
Hồn anh kín sao trời thương nhớ
Đêm Sài Gòn nỗi nhớ vàng tâm!

Anh khẻ hát tình ca biển nhớ
Gọi tên em tuyết trắng ngân vang.
Chân lặng lẽ một mình hiên phố
Đêm Sài Gòn phố cũ lang thang.

Đêm Sài Gòn rượu uống không say
Bóng hình em sóng sánh ly đầy.
Thành phố ngủ riêng mình anh thức,
Đêm Sài Gòn nhớ em lăn quay!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

HAI BÀI THƠ Của Hồng Phúc

Posted by thinhanquangngai1 trên 07/08/2015

KHI CHỒNG LÀ LÍNH ĐẢO

Em hỏi anh khi anh là Lính Đảo
Suốt cả ngày bên biển sóng mênh mông
Và gió biển cuốn hồn đến tầng không
Anh quên mất em quê nhà mong nhớ .
Anh trả lời ..Tình Lính Đảo em ơi !
Hiến thân mình ở nơi giửa biển khơi
Suốt đêm ngày luôn giữ gìn Tổ Quốc
Hòa gió biển gửi nhớ thương về người .
Anh nói thế hay là không phải thế
Khi triều dâng biển hát mãi lời ru
Anh say hồn trong giấc mộng phiêu du
Em đợi mãi biết khi mô về bến .
Em tri ân anh trao niếm cảm mến
Trái tim nầy chỉ đón nhận mà thôi
Em đâu dám trách hờn anh quá đổi
Mong biển lặng bình yên nơi đầu sóng .
Em chờ người dẫu đêm ngày chiếc bóng
Anh yên lòng giữ biển đảo quê hương
Nơi quê nhà em khắc trọn niềm thương
Nguyện suốt đời yêu người anh Lính Đảo .
Hồng Phúc
( Mượn tâm tình của người vợ anh Lính Đảo dệt vần thơ
Tặng Cháu Lê Hồ Thị Luận có Chồng đang công tác đảo xa )
GIỮ VẸN LỜI THỀ

Em vẫn biết khi chồng là lính đảo
Chuyện xa nhà vốn dĩ lẽ thường tình
Gắn cuộc đời trên sóng biển mênh mông
Nỗi nhớ, niềm thương âu là chấp nhận

Xa anh rồi những lúc thuyền ra khơi
Nghe xao xuyến trong lòng em chơi vơi
Anh đi mang theo niềm thương biển cả
Về chốn đảo xa, xa cuối chân trời

Anh ra đi mang theo hồn Tổ Quốc
Rực sáng niềm tin, bao người thân thuộc
Bản đồng ca hát vang cùng đồng đội
Vẫn ngày đêm luôn canh giữ biển trời

Em vẫn biết khi chồng là lính đảo
Nhiều thiệt thòi xa vắng lắm anh ơi
Có những lúc tâm hồn thả nổi trôi
Theo sóng biển về một nơi xa vắng

Những đêm thanh nghe trong lòng nổi sóng
Nỗi nhớ về anh như xao xuyến chị hằng
“Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa bên gối chiếc nửa soi dặm trường” (Ca dao)

Em nhớ anh nơi đầu con sóng cả
Sóng biển dạt dào xô ngã về anh
Biển đảo xa một màu nước trong xanh
Ôi đẹp quá nhớ về anh yêu dấu

Ở nơi đó ngày đêm anh chiến đấu
Canh giữ biển trời đất nước thân yêu
Nơi quê nhà ngày đêm em cầu nguyện
Để tình yêu ta giữ vẹn lời thề.

HOÀNG CÔNG NGA

(HỌA LẠI BÀI THƠ ” KHI CHỒNG LÀ LÍNH ĐẢO” CỦA HỒNG PHÚC)

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

HẠ XƯA Thơ Trần Thoại Nguyên

Posted by thinhanquangngai1 trên 05/08/2015

HẠ XƯA

Sắp đến ngày kỷ niệm 60 năm thành lập trường TRẦN QUỐC TUẤN
Xin tặng các bạn học cũ chung một mái trường.

Về trường xưa,nhớ bóng ai
Rưng rưng phượng đỏ rơi đầy tuổi thơ.
Tiếng ve lừng sáng giấc mơ,
Tóc xanh vuốt cái trắng phơ mái đầu!
Quỳ hôn gió thoảng bụi mầu,
Bỗng nghe vọng tiếng chuông sầu thời gian!
Bao nhiêu mộng ước phai tàn,
Tình hoa mộng chết cho vàng đá đau.
Hàng cây long não cúi đầu,
Trường xưa bạn cũ mấy mầu khói sương!
Về đây vỗ khúc vô thường,
Mình tôi với bóng nắng buồn hạ xưa!

Mùa huyết phượng,2005
TRẦN THOẠI NGUYÊN

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

HAI BÀI THƠ Của Bùi Ngọc Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 04/08/2015

SÁU MƯƠI NĂM…
(Nhân ngày kỷ niệm 60 năm thành lập THPT Trần Quốc Tuấn)

Sáu mươi năm một chặng đường
Sáng danh mãi mãi mái trường thương yêu.
Sáu mươi năm chiếc cầu Kiều
Thắm tình nhân ái, dắt dìu người qua
Sáu mươi năm những tinh hoa
Trí nhân lễ nghĩa… lòng ta sáng ngời
Sáu mươi năm. Cảm ơn người
Ơi, Trần Quốc Tuấn… một đời không quên !
03/8/2014

GỬI VỀ EM

Chiều rừng K
Bằng lăng tím màu thương nhớ
Mây hững hờ
Nhờ gió chở chút tình riêng
Gửi về em !
Cô giáo rất gần giờ lại rất xa
Em bước qua cầu
Anh thả nỗi sầu
câu hát Sáo sang sông.

Ngày xưa anh hằng mong ước
Thành người thầy giáo đáng yêu
Đứng sẵn bên kia Cầu Kiều
Mở lòng đón những tình yêu
Cùng bao nhiêu điều đẹp nhất
Ươm mầm xanh những sáng chiều.

Ước mơ chỉ là mơ ước
Bước đời xoay ngược lòng anh
Áo xanh, rừng xanh màu lá
Anh thành người lính đất K
Tháng ngày hành quân vất vả
Nhạt nhoà sương gió miền xa.

Chiều nay dừng chân bên suối
Bỗng dưng tiếc nuối ngày qua
Buồn dâng một trời sắc tím
Nhuộm đầy hồn lính xót xa.

Nếu như có một ngày về
Lòng anh vẫn dậy đam mê
Cái nghề ngày xưa thầm ước
Hiến dâng nhựa sống tràn trề

Chỉ băn khoăn một mai về
Lặng trong anh nỗi tái tê
Hai đứa mơ chung một nghề
Giờ đây lặng lẽ… hai quê
Để khi chợt nhìn trăng sáng
Thấy rơi rơi… một câu thề !
11/1984
BÙI NGỌC ANH

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CƠN MƯA PHỐ NÚI VÀ TÔI Thơ Nguyễn Tấn On

Posted by thinhanquangngai1 trên 03/08/2015

CƠN MƯA PHỐ NÚI VÀ TÔI

Buổi về bước chậm dưới mưa
Dù hoa rộn phố lối xưa hạt gầy
Bao năm trở lại chốn này
Bên hồ hàng liễu vết trầy ngủ yên
Tình xưa về trú mái hiên
Gió long đong níu cong miền cỏ hoa
Cơn mưa phố núi la đà
Lạc vài chiếc lá nghiêng tà huy bay
Mặt hồ lún giọt – cuộc ngày
Dấu xưa thành sẹo hôm nay – tôivề
Giọt rơi lành lạnh đam mê
Giọt lay phay dính tóc thề thương thương
Giọt lăn e lệ bên đường
Giọt trợt tuột dốc xanh vườn – ai qua

Gọi em khản giọng – phố hoa
Đẫm cơn mưa núi ướt ĐàLạt tôi
Tạt vào quán cũ – xưa ngồi
Cà phê bỗng nghẹn phía đồi- mù mưa

 Nguyễn Tấn On

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

CHÙM THƠ CỦA Bùi Ngọc Anh

Posted by thinhanquangngai1 trên 03/08/2015

THÁC TRẮNG MINH LONG

Theo em về với Minh Long
Ngắm dòng Thác Trắng để lòng ngẫn ngơ.
Đất trời như thực như mơ
Phiêu diêu hồn nhẹ…thả thơ lưng trời !

MÂY NÚI TRÀ BỒNG

Em là núi, anh là mây
Quyện vào nhau những ngất ngây men nồng
Núi mây, mây núi bềnh bồng
Lãng quên trời đất duyên hồng trao nhau…

CHIỀU SƠN TÂY

Chiều Sơn Tây khói mây vờn lưng núi
Mờ hơi sương vương vấn nỗi u hoài
Nương cánh gió lời suối buồn da diết
Con nước về xuôi để sỏi đá ngậm ngùi…
Chiều Sơn Tây chợt thấy lòng lắng đọng
Vọng một thời rừng núi miền xa
Chẳng biết những sợi buồn năm tháng ấy
Có quyện vào màu mây khói Sơn Tây ?
05/12/2014
Bùi Ngọc Anh

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »

MỘT CHIỀU THU Thơ của Hồng Phúc

Posted by thinhanquangngai1 trên 02/08/2015

MỘT CHIỀU THU

Nhớ lại chiều thu của thuở nào
Lá vàng tơi tả dạ xôn xao
Mắt nhìn đôi mắt thầm trao gửi
Tay vẩy bàn tay vội khẻ chào .
Thôi nhé tôi ơi cách biệt rồi
Duyên không đành phận tạ từ thôi
Đường chia hai lối buồn hiu hắt
Chân bước đôi dòng suối lệ trôi .
Hoàng hôn buông xuống dạ bồi hồi
Ngày tàn đêm đến nhịp tim côi
Nhủ lòng quên nhé sao hoài nhớ
Lỗi hẹn tương phùng mặn đắng môi .
Hồng Phúc

Posted in 01. Thơ | Leave a Comment »