Thi Nhân Quảng Ngãi

Ngó lên Thiên Ấn nhiều tranh/ Liều mình lén mẹ theo anh phen này

  • Welcome to Thi Nhân Quảng Ngãi!

  • Hân hạnh chào đón quý độc giả ghé thăm. Trang này không có tính chất "đại diện" về bất kỳ ý nghĩa nào cho bất cứ địa phương hay tổ chức nào, đây chỉ là nơi đưa một số bài thơ của một số tác giả lên mạng internet. Hầu hết tác giả trong trang này là người Quảng Ngãi nhưng hoàn toàn không phải hầu hết người Quảng Ngãi làm thơ có trong trang này. Chân thành cảm ơn quý độc giả, tác giả cũng như các bạn bè thân hữu đã gởi bài, giúp trang này ngày càng có nhiều bài vở tư liệu.

  • Giới thiệu sách

  • Phiêu Lãng Ca

    Lưu Lãng Khách

  • Về Chốn Thư Hiên

    Trần Trọng Cát Tường

  • thao thức

    hà quảng

  • bài ca con dế lửa

    nguyễn ngọc hưng

  • 99 Bài Lục Bát

    Nguyễn Tấn On

  • Gieo Hạt

    Huỳnh Vân Hà

  • Quá Giang Thuyền Ngược

    Lâm Anh

  • n bài thơ ngắn

    Đinh Tấn Phước

  • Ảnh ngẫu nhiên

  • Tổng lượt xem

    • 591 161 Lượt

Bài thơ tình thứ nhất (tập thơ)- nhóm Thiên Bút Thi Hữu

Posted by thinhanquangngai1 trên 27/09/2007

TNQN chúng tôi vừa nhận được tập thơ Bài thơ tình thứ nhất của 10 tác giả trong nhóm thơ Thiên Bút Thi Hữu. Các tác giả hầu hết là Hội viên Hội văn học – nghệ thuật Quảng Ngãi. Được biết, đây là tập thơ đầu tiên của nhóm, chúng tôi rất vui mừng và cảm động, vui mừng là vì anh em văn nghệ quê nhà đã tập hợp lại và in được tập thơ, cảm động là vì những bài thơ gởi lắm tâm tình một cách rất chân thành, mặn mà và tha thiết, khiến người đọc phải rung cảm nhớ về làng quê Quảng Ngãi. Chúng tôi đánh máy và đăng lên đây một số bài, hân hạnh giới thiệu đến quý độc giả. TNQN quý mến và chân thành gởi lời cảm ơn đến nhóm thơ Thiên Bút Thi Hữu, kính chúc TBTH ngày càng sum tụ và phát triển. Chân thành cảm ơn tác giả Huỳnh Vân Hà- thành viên của nhóm đã gởi tặng. (TNQN)

Nhà xuất bản Đà Nẵng, 2006
Khổ 13x19cm
Số trang: 80

Sau đây là một số bài thơ trong thi tập Bài thơ tình thứ nhất .

1.
CHỐN QUÊ

Như những làng quê nào khác chi đâu
Cũng đồng ruộng, bờ tre, con đò nhỏ
Mà sao ta luôn nhớ hoài nơi đó
Chưa kịp về lòng đã thấy nôn nao

Ơi quê mình với những khúc đồng dao
Với những buồn vui một thời thơ dại
Tụ bảy, tụm ba, rong chơi mê mải
Đánh đáo, u tù, tập cờ lau…

Nhớ mảnh vườn nơi ấy những hàng cau
Hoa nở trắng, hương thơm lừng đầu ngõ
Đàn chim sẻ đưa nhau về xây tổ
Nhặt hoa rơi ta xâu lại làm vòng

Ăn bát canh chua thêm nhớ cua đồng
Nhớ hoa khế nở từng chùm tim tím
Một chút quê cũng hằn bao kỷ niệm
Bâng khuâng hoài nơi cắt rốn chôn nhau

Thương mẹ già với đồng cạn, đồng sâu
Đôi vai nhỏ một đời oằn mưa nắng
Đau đáu lòng ta “gừng cay muối mặn”
Làng quê ơi! Ta- nhớ- khôn- cùng!

Nguyễn Mậu chiến
Hạ tuần tháng 5.2002

2
TÌNH THU

Trăng đêm nay trong vắt
Lác đát lá vàng rơi
Dưới chân ai xào xạc
Ô hay! Thu đến rồi
***
Em nâng nhành hoa sữa
Hương thu đầy trên tay
Nước hồ thu êm ả
Mắt ai nhìn đắm say
***
Bao mùa thu đã đến
Bao mùa trăng đã qua
Chất chồng bao kỷ niệm
Tình thu càng thiết tha
***
Ta yêu thu hoa mộng
Yêu người ngồi bên ta
Bỗng nghe lời gió nói
– Đừng bao giờ chia xa.

Huỳnh Vân Hà

3
LẠC

Tiễn em về phố lạc sương
Mình tôi chiếc bóng cuối đường
lạc hoa
Lạc đường tàu
lạc sân ga
Tình nghe thoi thóp với tà huy kia
Còn dăm chiếc lá lạc đìa
Vàng hư với gió
cùng chia nỗi buồn
Tiễn em về phía trăng nguồn
Lòng tôi hao huyết mê cuồng gọi tên
Không biển hồ
Cũng nổi nênh
Khóc cười theo với thác ghềnh đời nhau
Môi khô
ngát vị hôn đầu
Mà nghe nhàu nhạt mấy màu thời gian
Tiễn em về với cỏ ngàn
Với đồi sương
với chiều tan nắng tà
Môi tìm, mắt gọi đêm qua
Còn ngon son phấn đây mà …
lạc nhau…

H-MAN

4
NGỌN GIÓ QUA LÀNG

Thổi dọc triền đê ngọn gió mòn năm tháng
Tuổi thơ tôi chân đất đến trường
Buốt lũy tre làng nghiêng ngàn dấu hỏi
Để muôn đời ký ức mãi lang thang

Qua cánh đồng mơ vàng mùa trảy hội
Đêm trăng khuya ngọn cỏ ướt sương nhàu
Tiếng ếch lênh lan dầm đêm tháng chín
Của nghìn năm mưa nắng rủ nhau về

Cánh vạc ven trời bỏ lại bến quê
Trăng gầy vỡ xót xa niềm cố xứ
Người xa lắm buồn khuya về nhớ núi
Một ngày qua biển đợi dưới non ngàn

Vẫn ngọn gió ngày xưa thấp thoáng qua làng
Vết chim di mùa ngang trời vội vã
Chém cơm thơm có nhớ lòng rơm rạ
Nhịp võng của bà nặng nợ ta mang

Thao thức mãi ánh đèn chong cuối bãi
Khuya khoắt ai về đợi dưới hiên mưa
Thân tre trúc nghe gió mùa trở lại
Đứng quanh làng xanh âm điệu hương xưa …

Lê Thanh Phách

5
DÒNG SÔNG CỦA MẸ

Anh đưa em về thăm quê mẹ
nơi dòng sông uốn mình ra biển
những tên xóm tên làng sau luỹ tre xanh
có mẹ hiền vất vả ngược xuôi

Khi trời còn mù sương
mẹ trở mình thức dậy
vội vàng thổi lửa nấu cơm
cho con lót lòng đến lớp

có lần lũ tràn về ngập bãi
mẹ không đi họp chợ
đôi quang gánh chơ vơ
nhìn ra sông thẫn thờ

có những đêm mẹ không tròn giấc
vòng tay gầy ôm ấp chở che
lời ru sao nhiều nước mắt
giọt ngắn, giọt dài

chiều chiều chim vịt kêu chiều
bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau…

mẹ là dòng sông không cạn nước
tưới mát nương dâu, bãi mía đôi bờ
để dòng sông xuôi về cửa Lở
chớp bể, mưa nguồn

Trường An, An Chỉ, An Năng
Nhớ về chợ Trạm ăn don xứ mình
Ráng chiều sông nước lung linh
Vệ Giang vẫn đẹp mối tình lứa đôi.

Hồ Nghĩa Phương

6
TÌNH KHÚC DÒNG SÔNG

Tình khúc nào ẩn hiện trong anh
Như ngày em qua cầu Sông Vệ
Sông thì cạn- tình sâu như bể
Khó khôn nguôi- Trạm phố một thời gian
Nhớ khi người khai khẩn đất hoang
Trông viễn xứ mây hồng ngôn ngữ
Chính lúc ấy ca– dao tục ngữ
Cũng hình thành theo cánh võng nên thơ
“Mít ngon ngọt múi thơm xơ
Em về sông Vệ không bơ vơ buồn”
Và còn đó- vòng tay kỷ niệm
Chưa sang trang trên giấy học trò
Tình còn đó
 Con đò, bến nước
Nơi em qua tìm cuộc sống- cuội nguồn
Và còn đó- lúc em buồn
  Sông sóng động
Phố quên đèn, trăng cũng lướt nhanh
Kỷ niệm nào riêng giữa em- anh
Mà sông Vệ
 Mãi gọi thành Tên gọi.

Nguyễn Thy Phương

7
THÁNG CHẠP

Tháng chạp tôi về quê
Trời giăng mưa bụi
nhớ nhung hoài
xanh xanh luống cải sum suê lá
Thoang thoảng hương đưa
một đoá nhài

Cô gái nhà bên vui duyên mới
Họ hàng tấp nập nói cười vang
Cha tôi vất vả nhiều khuya sớm
Dọn dẹp trong nhà đón xuân sang

Mai vàng ngoại trồng thuở trước
Nay đơm hoa đón xuân về
Cái hối hả ngày tháng chạp
Đè vai tất bật mẹ già

Tháng chạp tôi về Nghĩa Hiệp
Mưa phùng thương nhớ đầy vơi
Tất cả gom tròn kỷ niệm
Mạch ngầm nuôi dưỡng hồn tôi.

Hà Quảng
Tháng 12.2001

8
BÓNG AI VỀ

Có một hôm khi về giữa đêm khuya
Bỗng bắt gặp bóng mình đang bối rối
Đã có lúc tôi dừng chân muốn đợi
Vầng trăng non về lặng lẽ sau lưng
Quay lại nhìn tôi chỉ thấy hư không
Đang đổ xuống một màu trăng úa
Tôi vội vã chạy về bên liếp cửa
Bỗng thấy mình vừa đụng phải bóng ai
Đang ngã xuống rồi tan vào bóng tối.

Nguyễn Huyền Thạch

9
CỔNG LÀNG

Cổng làng
Nơi người già thường ngồi kể về quá khứ
Khách vãng lai dừng chân trú nắng trưa nồng
Nơi lũ trẻ trèo leo và chim về làm tổ
Là rơi nhiều khi gió chớm vào đông

Cổng làng
Nơi những chị, những mẹ đi về hôm sớm
Phiên chợ mai- chiều tần tảo một đời vui
Nơi ngọn gió từng đồng sâu nương cạn
Biết hướng lòng thổi hương tóc đầy vơi

Cổng làng
Nơi người ra đi biết nhìn trời cao vợi
Núi sông dài biển rộng bước chân qua
Ngày trở lại cuối đầu hôn đất mẹ
Cảm ơn người- nhân nghĩa thật bao la

Cổng làng
Nơi mùa xuân có dập dìu áo mới
Hoa hết mình toả hương sắc bay xa
Em cũng có một thời làm con gái
Qua cổng làng dáng xuân nữ kiêu sa.

Cổng làng
Nơi chứng kiến những thăng-trầm, hưng- phế
Màu rêu xanh bàng bạc tháng năm dài
Có ai đó bước phiêu linh hoài vọng
Giấc mơ thầm ẩn hiện – cổng làng bay…

Mạc Trường Thiên

10
BÀI THƠ TÌNH THỨ NHẤT

Sống bên nhau đã nửa cuộc đời
Anh mới viết nổi cho em bài thơ tình thứ nhất
Năm tháng gia lao tóc tụi mình đã vài sợi bạc
Thương nhau nhiều qua bao nỗi đắng cay

Nửa đời người, anh vẫn trắng tay
Gian nhà trống gió lùa rung vách
Chỉ có tình yêu là như hương hoa thơm ngát
Qua nắng mưa bão tố vẫn xanh ngời

Sống bên nhau đã nửa cuộc đời
Anh càng thấy thương em hơn qua mỗi bữa ăn đạm bạc
Thương cái tính dịu dàng chân chất
Đêm ngày vất vả chuyện chồng con

Nửa đời người, nửa đời em lo toan
Vắng em, anh trở thành thằng vô dụng
Nấu bữa cơn cũng lúng ta, lúng túng
Con khóc nhè, bố phải khóc theo

Nửa cuộc đời- bao nỗi gian lao
Em vẫn lặng lẽ như là hoa cỏ
Lặng lẽ toả hương trong gió
Thành bài thơ anh viết lúc nửa cuộc đời.

Nguyễn Quang Trần
———————————————————————————————
Ghi chú: Các bài thơ này đã được đăng trong đề mục theo từng tác giả.

30 bình luận to “Bài thơ tình thứ nhất (tập thơ)- nhóm Thiên Bút Thi Hữu”

  1. Nhật Tường said

    Thi nhân Quảng Ngãi thân mến,

    Tình cờ vào web để xem tin tức quê nhà, tôi gặp được Thi nhân Quảng Ngãi, lòng thật vui!
    Xin chân thành gửi đến Quí anh chị lòng quí trọng, vì nghĩa cử và tinh thần mà các anh chị đã dành cho Quê hương.
    Tôi đã post một số bài vào trang Web và được các anh chị nhắn gửi chân tình, thú thật, tôi cảm thấy thiếu sót, và để bù đắp tình cảm của các anh chị đã dành cho mình, tôi xin gửi một phần những gì đã viết, góp lại thành “Cánh cửa I”. Về lỗi chính tả, nếu có những sai sót mà tôi chưa dò được, mong các anh chỉnh giúp.
    Chúc các anh chị sức khoẻ và hạnh phúc.
    Thân chào,

    Nhật Tường

    Cánh cửa I

    Báu vật ư? Cũng tuỳ từng nơi chốn, cả thời gian và giao hưởng kiếm tìm. Một ngàn năm trước, món đồ dùng trong xó bếp nhà nầy, là món quà quí đức vua trao; một trăm năm sau, chiếc vòng trên cổ mỹ nhân trong đêm kiếm tìm hoa hậu, là đồ chơi con trẻ mọi miền!
    Tôi quẳmg gánh để tìm mùi hương thuở trước, ký ức bay về những sinh khí xa xưa. Ôi! cái buổi đầu xuân, đêm thì trăng non, ngày, hoa hé nở, mây lượn bồng bềnh trên khoảng trời cao, tôi mặc sức chiêm nghiệm những gì trong trí tưởng, vẽ yêu kiều những nàng đẹp măng xuân…
    Thở bằng ánh sáng trái tim yêu khao khát, ôm cả không gian, đánh nhịp tặng lời dâng, hái trong tay những hoa ngậm hương đồng cỏ nội, tôi bắt cầu vồng bảy sắc đến cung vua. Nhìn mặt nước sông xanh, thấy hồn biển cả; bông cúc trên tay, tôi tưởng có ngàn hoa. Ôi, những giấc mơ sao kỳ thú quá, ngày chẳng thời gian, đêm chẳng múi giờ, tôi nhặt, rồi trao những gì có được, gửi ngàn sau món quà ước trong mơ…

    Lại nhớ về em, tuổi thanh xuân, thời dĩ vãng; anh theo em trong từng giấc ngủ, cả đến giáo đường, (anh chẳng biết cầu kinh)!
    Em vô tư như chú cừu quyến rũ, anh làm thợ săn, mà lòng sợ giương cung!
    Rồi mộng tràn lên, tiếng gió thầm thì: Can đảm nhé, chàng trai yêu dấu hỡi, cung trên tay và đích ngắm cận kề!
    Không phút đắn đo, với đầy dũng khí, tim phập phồng theo tiếng hót hoạ mi; ngày bỗng sáng thêm, mây thành ngũ sắc: Lòng rộn ràng như hối hả điều chi!
    Anh như tể tướng dắt đoàn binh mã, thừa thắng xông lên, vây hãm thành trì! Giờ chiến thắng cận kề giây phút: Ngựa lồng lên theo tiếng giục tù và, cả đoàn quân say khúc khải hoàn ca…
    Rồi, cấm thành, quân ồ ạt bao vây. Ngựa thối lui không tiếng tù và. Bỗng chốc, dưới chân mình lún sụt, tể tướng nhìn trời hoá chiếc đu quay!

    Em là thiên sứ lòng ta,
    Em là hoa của ngàn hoa trên đời;
    Dù em nói rất ít lời,
    Ta nghe như thể ru hời tháng năm.
    Em là trăng của đêm rằm
    Gieo bao mộng tưởng xuống trần gian xa…
    Em là em của người ta
    Nên lòng ta nở bông hoa úa tàn!

    Em không cần vương miện,
    Phục trang của nữ hoàng;
    Em là nhà hùng biện
    Lớn nhất của đời anh!

    Ai yêu Mô-da nước Áo,
    Ai mến Sô-panh Ba lan,
    Anh chỉ yêu trên đôi môi rung rinh quả táo
    Nhạc thiết tha trong lành dịu dàng…

    Đẹp như ngọc nữ ngày xưa?
    Không!
    Đẹp như hoa hậu, Nàng vừa đăng quang?
    Không!
    Em là người của tôi mong,
    Cho nên đẹp cả từ trong lẫn ngoài !

    Nàng nhìn bóng đêm bằng đôi mắt dậy thì; sau mỗi ánh nhìn, tia mắt bước chân đi, là tạo vật lại bình yên hơn trước…
    Trong hơi thở của những vì tinh tú, lớp băng dày giá lạnh mùa đi, mắt đã để trái tim mình ở lại, hoá quầng hoa sưởi ấm những linh hồn.
    Mà lạ sao, đôi mắt kia là tù ngục, nơi cầm giam những lữ thứ yêu đương, chân xao xuyến và hồn đà đẫn ngắm, lòng mãi say cánh cửa thiên đường…
    Nàng nhìn trăng, trăng nhả sóng vàng, đường tơ óng ả; những sao khuya mờ ẩn hiện, lại dịu dàng thắp sáng suốt canh thâu!
    Nàng nhận ra ánh nắng vàng của mùa xuân hay mùa hạ rắc mong manh trên cánh bướm bên thềm;
    Nàng nhận ra gió của ngày đông hay cơn bão rớt, mà không cần nghe tiếng vọng của thanh âm…
    Ánh mắt nàng đậu trên đầu ngọn gió, len trong không gian, viếng những linh hồn, sà vào tim, rồi đà đận thăm từng giấc mơ yêu.
    Ôi, đôi mắt tạo sóng mềm tĩnh lặng, cả một vùng tia mắt đến bình yên!
    Ai đã gom ánh sáng những tinh cầu xa tít, mời gọi nàng trăng về ngủ giữa bình minh, mà mắt nàng có hương đêm và ánh lửa, có cả men yêu mùa hạ lẫn mùa thu, một ít sương sa giấu vào ngọc bích, long lanh như sóng sáng xà cừ?

    Dẫu sông hồ biển cạn, trái tim ơi,
    Và đá kia nung đỏ ánh mặt trời,
    Ta vẫn yêu, trái tim ơi, mãi mãi
    Lúc chia tay, ngày tận thế cuộc đời!

    Ta sẽ chọn bông hoa nào để cắm vào chiếc bình mà chàng hoạ sĩ đã dày công vẽ tạc? Màu sắc ư, cả thân cành, dáng hoa và lá nữa?
    Ta đi tìm bông hoa hoà hợp, hay chiếc bình, cho những cành hoa sẵn có?
    Nếu lòng ta cất giữ những bông hoa trong ngăn kín đời mình, thì hoạ sĩ ơi, chàng có mất đi cảm hứng của niềm đam mê tác hợp?

    Tạo hoá đã cho ta một nửa, còn nửa kia, ta lại phải kiếm tìm và dày công chế tác; thì tại sao ta không cất giữ những báu vật tự thiên nhiên chuyển nhường, gửi gắm?
    Sự sáng tạo là vô biên và quà tặng của đất trời là hạn hữu. Ta dành cho ta hay ta trao gửi cho người món quà quí thiêng liêng?

    Ta đi theo em nơi đất trời hội ngộ muôn hồng nghìn tía nắng điểm trang; tặng ta hoa giữa bình minh rỡ ràng tươi đẹp, tinh tuý kết giao trên từng sắc thắm, lá xanh!
    Ta đi theo em đến cùng non cuối biển, giữa lòng bao la vũ trụ, nhặt cánh hoa đời của đất trời trao tặng, hứng giọt sương đêm còn lưu giữ trên trần trụi thân hoa…
    Ta đi theo em, dù biết sẽ vượt qua chập chùng sóng gió, môi chát mềm giông tố đắng cay, đưa tay ta đón lấy mặt trời, nốt nhạc nền cho lòng hoa bừng nở.
    Ta đi theo em, cả vũ trụ dàn xếp trao duyên, vạn vật chuyển mình, ứng mùa tiếp sức; ta trao em chiếc nhẫn vòng nguyệt quế, gia tài đất trời ước tặng; ta trao em bình hoa của sự sáng tạo không ngừng…

    Anh đi tìm em về phía mặt trời. Trên bãi biển, không một bóng người trở lại. Những ngọn sóng chạm vào mặt gió, réo gọi em trở về với biển.
    Băng qua đại lục, gió hú vang trên đường tìm kiếm, mang theo những trận bão cát, lấp kín những đồng cỏ xanh tươi.
    Gió hung hãn, điên cuồng như con mãnh thú gầm thét sau phát súng sát thương của người thợ săn.
    Cánh tay của gió chồm lên, tung vãi cát vàng về tận phương xa, nơi mà trái tim anh trú ngụ, linh hồn anh ẩn náu.
    Gió chạy rông trên mặt đất, tràn vào làng mạc, băng qua những bình nguyên.
    Không tìm thấy em, gió trở nên giận dữ, xua cả đất trời cuồng nộ, phá tan nát những xóm làng, đánh sập những đền đài lăng tẩm.
    Khi anh ngồi mơ bóng em xa…là lúc bình nguyên đã xơ xác dưới đôi chân trần của những trận cuồng phong.
    Khi anh buồn héo hắt vì tháng ngày không gặp em…là lúc làng mạc đã tiêu điều dưới cánh tay dài của những cơn áp thấp.
    Khi lòng anh mang mang nhớ và bóng em chập chờn ẩn hiện…là lúc những đền đài lăng tẩm đã đổ nát sau cuộc đua của những cơn lốc xoáy.
    Khi anh chìm trong mộng tưởng và thiên đường khát vọng chỉ còn trong ký ức…là lúc chiếc lưỡi của những trận cuồng phong đã liếm sạch những gì còn sót lại của đại lục hoang vu.
    Cơn bão của lòng anh đi qua tháng năm kiếm tìm và chờ đợi…

    Khuôn mặt sáng ngời em ẩn hiện trong trí ta bình dị tháng ngày qua.
    Em như vầng trăng, như ánh viền ngọn đuốc, thầm lặng trong ta mà cháy sáng lạ lùng.
    Em là bầu trời cao xa, gần gụi, trang sách mở ra chẳng có cuối dòng.
    Em ở bên ta mà ta đâu hề biết, ta lại tìm em, đôi cánh loáng chim câu, mờ nhạt, vời xa, thấp thoáng mỏi mòn.
    Khi ta gỡ chiếc kính trần trên đôi mắt tình yêu, em lại hiện về trang sách nhỏ, dòng chữ nhạt nhoà hoen giọt mắt xa; trên khuôn giấy hình em còn đó, hiển hiện tươi cười, lệ nhỏ tim ta!
    Ôi vũ trụ, ôi vầng trăng kỳ quặc, vẫn nhịp nhàng buông gót đỏ thời gian, thả những sợi tơ kết nối bẽ bàng, giăng sóng lưới hoà âm dìu dặt, lặng vào ta mộng ước đa đoan!
    Ai gieo giọt mắt lung linh thời niên thiếu, tàng ngự trần gian, thành báu vật lững lờ treo?
    Ngôi sao nhỏ, chiếc bóng vàng trong đáy mắt, nàng về đâu nơi cõi phàm trần, mà ánh hào quang đọng gởi nơi này, gót son thắm vờn nghiêng lặng lẽ, dẫm phá tan tành khuôn mặt tim ta?

    Anh nhớ em, nhớ lắm rồi, nỗi nhớ hoá thành cơn gió lốc, thổi ngược lên trời, cuốn những vì sao…
    Nỗi nhớ như đoàn tàu lao về phía trước, bánh nghiến xuống thanh ray, xé nát cả tháng ngày…

    Nỗi nhớ cháy nằm trong vũng máu, tim anh loang đỏ vết hằn đau…

    Ai say mộng mới không về
    Để cho gió kéo lê thê nỗi buồn,
    Nỗi buồn chạm hạt mưa tuôn
    Vỡ oà tức tưởi thành dòng lệ rơi…

    Mưa như gánh cả bầu trời buồn dại, đổ vào sông thêm những nhớ nhung dài;
    Sấm rền rĩ hằn vết thương tê tái, đánh vào tim quằn quại những lằn sâu…
    Mưa phủ kín cả thung buồn run rẩy, lòng trời đau thầm giấu, lệ trào tuôn.
    Gió quây quắt khóc than thành vệt chảy, hái vô tư đau đớn những linh hồn…
    Còn đá
    Chỉ biết lặng im
    Nhìn
    Mưa
    Lệ nhỏ…

    Chúa tạo ra muôn loài ấy nhỉ, nửa trần gian hoan hỉ, nửa u buồn. Chúa tạo ra bầu trời, vũ trụ; lạ lùng sao, bên thiên hà quần tụ, ngôi sao cô đơn nằm loi lẻ, lửng lơ buồn như một dấu chấm than!

    Khao khát gặp vì tháng ngày lỗi hẹn, ngọn gió run lên khi đến viếng thăm người. Nắng ghé thăm gầy đi một nửa, nên bầu trời như nới rộng thêm ra…Hôm nay, không biết đất có hiền không, mà hoa nở vội, trái trên cành cũng ửng chín nửa phần hơn? Gió ngừng thở khi băng qua vùng đất hứa, nghe thầm thì hoa lá dỗi yêu nhau; mạch nước chảy đang oằn mình chờ đợi, bão trong lòng cũng hồi hộp tháng năm cong…K

    Em chọn nơi nào để gặp ta: Thác ghềnh, biển cả, hồ, sông? Bình nguyên, núi biếc hay đồng nội? Em chọn nơi nào, em nói đi!
    Ta đi trong mộng, về trong thực, hồn rắc trên đường, chốn nhân gian.
    Em chọn nơi nào để gặp ta: Vũ trường, nhà hát, chốn sân ga? Nơi nào đã có trong trời đất, chọn để cùng ta đến hẹn hò!
    Em chọn nơi nào, em nói đi! Hay em chọn chốn về trong mộng, xa lánh nhân gian, sạch bụi trần?
    Ừ thế, làm sao ta gặp nhỉ, hồn bướm là em, lúc trở về!
    Em chọn nơi nào, em nói đi!

    Ôi, nếu người ta đóng thùng
    Gởi đi nỗi nhớ…
    Cả chuyến tàu dài,
    Chẳng đủ chở
    Nỗi nhớ của riêng em!
    Nỗi nhớ chất chồng,
    Xen kẻ,
    Biết để đâu?
    Khi nỗi nhớ
    Lâu ngày
    Không gởi được,
    Em giấu lặng thầm
    Ngang mi mắt…
    Nỗi nhớ ốm gầy
    Chảy trên khuôn mặt,
    Rồi chạnh buồn,
    Tuôn rớt xuống môi em…

    hao kháKKhao khát gặp vì tháng ngày lỗi hẹn, ngọn gió run lên khi đến viếng thăm người

    Nắng đú đỡn trong vườn như lục lạc, đánh đu quay đùa giỡn chạy đầy sân, nắng ngồi trên lá, nắng nhảy xuống thân cây, rắc vào lưng lũ buớm nhấp nhô bay, nắng đi nghiêng nghiêng như người say loạng choạng, ngẩn ngơ nhìn ô đỏ đóa hồng nhung, nắng, nắng của mùa hoa phượng lửa, nắng của những chú ve dẫm nát sân trường, nắng của lũ ong hút mật quanh vườn, nắng của nỗi nhớ gọi chim về làm tổ, nắng chất chứa trong lòng ta thời niên thiếu, nắng của ngày nay nhớ nắng của ngày xưa!

    Ôi, kỹ niệm, nào dễ tàn phai như người ta tưởng, khi gieo vào lòng mình bến đậu, thì tháng năm trôi là thanh đàn kí ức, dệt nên bài ca nồng đượm, hiến dâng người đến giờ phút rữa tan!

    Ta đứng cuối vườn… ngỡ ngàng trước áng mây treo…

    Mưa. Khắp các đại lục, người ta từng đón những cơn mưa, đôi khi, người ta từng xua đuổi nó, dù đấy là cơn mưa định kỳ, hay cơn mưa bất chợt. Mưa vẫn cứ đến, và nhờ nó, lòng đại lục xanh hơn. Có những cơn mưa giăng kín đôi bờ, chúng xoá nhoà những biên giới mà loài người muốn phân cách, rẽ chia. Có những cơn mưa như bất tận, lăn qua đỉnh thời gian, xoá đi bao dấu tích thăng trầm mà tạo hoá đã dày công chế tác. Có những cơn mưa chỉ ướt một người mà nhân gian lạnh lùng bỏ mặc. Có những cơn mưa như bóng lá qua đầu, chỉ đủ chở che một linh hồn nhỏ. Có những cơn mưa đã hoá thành nỗi nhớ, ướt cả thời gian, ướt cả lối về. Có những cơn mưa mà lòng ta thao thức, cơn mưa bay trong mộng cũng chập chùng như cơn mưa trong chuyện tình cổ tích. Có những cơn mưa như những hoà âm làm suối ngàn bừng tỉnh, đánh thức những linh hồn héo hắt ngày qua. Mưa trong anh, cơn mưa đi tìm nỗi nhớ, cơn mưa ngâu trong truyền thuyết dân gian, mưa giấu mặt của đôi bờ xa cách…

    Những lời em nói cùng anh
    Có ánh sao xanh,
    Có bông hoa buổi sớm…
    Anh nghe, lòng thấy yên lành.
    Nhưng em ơi, anh muốn nghe tự trái tim em,
    Những lời của xót xa buồn tủi,
    Của những ngày lệ chớm trên môi,
    Của gió bấc mùa đông se lạnh,
    Của căn phòng trống vắng một mình em,
    Và nỗi buồn ập đến tự xa xăm…
    Anh muốn nghe những nhọc nhằn ẩn giấu và nỗi đau thầm lặng, như ánh xanh mờ trên đôi cánh sao kia.
    Anh muốn nghe tiếng xạc xào của những vì tinh tú trằn trọc trong đêm, nhìn bóng thời gian mà lòng gầy hao, tiếc nuối.

    Rồi, những đêm buồn xa em,
    Anh chỉ thích vì sao, nằm giữa riêng ta và thao thức giữa lòng mình,
    mang cung bậc và nỗi nhớ mong của đôi bờ xa cách,
    Anh gọi ngôi sao ấy, sao của chúng mình tình tự.

    “ Sao, đâu chỉ là sao của một người anh nhỉ, vậy mà đêm về, sao chỉ sáng riêng em? ”

    Anh muốn nghe tiếng thầm thì cô quạnh, tiếng của nỗi buồn nén, dậy vây quanh. Anh muốn gởi lòng mình vào đêm mắt sáng, ánh sao trời chia sẻ những buồn vui…

    Ôi, con mắt của đôi người viễn xứ!
    Giữa không gian bâng khuâng, rất đỗi lạ lùng;
    Đêm mắt sáng, đôi người, một nỗi vui chung,
    Nghe vũ trụ lưng chừng trong giấc ngủ…

    “ Hái những vầng sao, kết vầng sao; nhẹ tay hơn, đừng vang động chứ; khi đông về làm sao canh giữ, một vì sao chỉ một vì sao? ”

    Anh muốn nghe tiếng của mùa thay trên sắc lá, lòng thời gian chạm trán đẩy năm trôi. Anh muốn nghe tiếng của hoàng hôn lê chân bước, trong ánh vàng le lói chuyển ngày đi, tiếng của sao đêm mộng gối thầm thì…

    Đêm không một vì sao,
    Không gian nhoà tóc rũ,
    Hàng cây buồn không ngủ,
    Vũ trụ gầy hư hao…

    “Ôi, đêm ngủ, nào em có ngủ! Lòng lắng nghe tiếng gió rì rào, hôn khẽ lá và gào thét hỏi: Đêm vì sao không một vì sao? ”

    Anh muốn nghe tiếng của lệ buồn quanh mộng ước, ngọn nến phập phồng khi sắp tắt trong đêm; anh muốn nghe tiếng tự tim em với tháng ngày tan giọt chảy…

    Từ đôi mắt kia, tôi nhận ra nỗi đau thầm kín giấu những lặng buồn ẩn chứa bên sau. Có ai cất chưng giọt lệ của nỗi buồn không em nhỉ, và niềm đau nén lại, làm sao ta giấu, nơi nào, trên đôi mắt thân yêu? Cho tôi làm lữ khách độc hành điên dại, giữ nỗi buồn em trong chiếc túi của riêng tôi, còn nỗi đau đựng ở nơi này, trái tim nhỏ, tháng ngày mang mũi tên em rớm máu.
    Có hề chi, khi đêm đến nhọc nhằn và thân tôi đói lã, chở che tôi chiếc túi cô đơn thành gối nhỏ, ngã lưng nằm nuôi giấc mộng trong tim!

    Đâu ai được chọn nơi mình sinh ra, đúng không em nhỉ? Chỉ bấy nhiêu thôi, em đã thấy đớn đau rồi!
    Chúng ta bắt đầu từ không thành có, như đứa trẻ bập bẹ, ê a cho đến lúc nói cười, như nhà thơ học từ để viết thành trang sách; chúng ta đi, tiến về phía trước, vượt qua đoạ đày để phẩm giá cao hơn!
    Chúng ta sinh ra nơi đất nước nghèo khốn khó, chẳng có gì, ngoài sóng gió bão giông; chúng ta ăn cả hạt giống mùa sau khi vụ ngày chưa tới, chúng ta cày xới đau thương để tăng vụ mùa ngày mới, chúng ta biết xót lòng mà vẫn cắn răng căm!
    Đâu ai được chọn nơi mình sinh ra, đúng không em nhỉ?

    Những ngọn núi xanh như dòng sông mơ ước chảy không cùng về phía biển xa; khi cúi xuống, núi nghiêng mình ôm che thung lũng, ngẩng cao đầu, núi chạm ngực phía bão dông; cánh tay khỏe trục trần dài mỏm đá, bám ngầm sâu lòng đất đợi trông.
    Núi vẫn trẻ trung dưới bầu trời mộng mị, bờm tóc xanh thầm giấu những quyền uy, ở giữa bờ đêm, trong lòng núi, ủ chín ngàn năm lớp khoáng dậy thì.
    Tháng năm qua dầm mình trong nước dữ, chẳng dịch dời trước những đổi thay, núi đứng chở che cho ngàn thung lũng nhỏ, ghìm chặt chân nghe biển cả gầm rung.

    Ở một hành tinh xa tít tắp, ta nghe núi nói điều chi?

    Áp tim vào mẹ đất mình, giọng núi thầm thì chân thật: “vì yêu, yêu người rất mực, cho con làm một sơn tinh”!

    Anh muốn nghe những lời tha thiết nhất, từ gió phương xa thổi lại chốn quê nhà,
    Anh muốn thấy vầng trăng đêm mờ, đêm tỏ vẫn đau đau chiếu sáng cõi lòng ta;
    Rồi nước cũng biết thầm thì, khi mình yêu hết mực, mượn gió bay về, thành cơn bão nhớ thương nhau;
    Đêm lại tan ra, biến vào mộng tưởng, hoá ngàn hoa trong những giấc mơ dài…

    Ôi, con chim bé bỏng của ta ơi, khi đôi cánh nhỏ của em chạm vào lồng ngực ta, cả bầu trời thành một chiếc nôi đưa, và gió chừng như ngừng thổi, lắng nghe tiếng thầm thì từ lồng ngực đam mê;
    Rồi những hoà âm lặng lẽ bay về, bầu trời ngập tràn mùi hương xuân sắc, mây nhẹ trôi chuyển thành vũ khúc, dàn đồng ca niềm hạnh phúc khởi đầu: Khao khát trần gian, bày biện giấc mơ tiên, đôi trái tim yêu cuồng quay theo điệu nhạc, dắt cô đơn hoá kiếp chốn thiên đường!

    Tôi yêu sao đôi mắt người đẫm lệ, hoàng hôn buồn xơ xác lặn vào đêm. Người bảo chia tay mà lòng sao chua chát, tôi biết lặng im trong giây phút giận buồn. Tôi bước đi rồi quay trở lại; khi ngấn lệ chảy quanh là lúc hoàng hôn vừa sập cửa, lời của ngàn năm mờ phủ một màn sương…
    Câu chuyện đôi ta bao giờ cũng thế, bão tố qua rồi, cơn gió nhẹ thổi bình yên.
    Trái đất ngừng quay cho năng lượng chảy đều, vị đắng trên môi hoá thành ngọt lịm: Một ánh sao mờ lặng lẽ trốn vào đêm…

    Khi ngày ôm mặt ra đi, gởi nỗi buồn cho nửa hành tinh ở lại;
    Cõng trên vai mình nhớ nhung quyến luyến,
    Đêm dài ra trống trải định kỳ;
    Rồi cứ vậy, hành tinh quay mãi, những buồn đau nhào lộn phân ly…
    Ta dắt lòng về bóng tối, nhặt cành hoa dại trên tay, bụi đường còn dính niềm đau,
    Tim nghe thổn thức bồi hồi,
    Một dòng sông buồn trôi lặng lẽ: Tặng vật tháng năm ư, chia sẻ mỗi đời người?

    Ta chiêm ngưỡng nét khiêm dung toát ra từ đôi mắt, như chính lòng ta đang ngụp lặn giữa biển linh hồn thượng đế tạo ra. Người rỡ ràng như đoá hoa nở tiết xuân phân mà ta hằng khao khát, đôi mắt dịu hiền lung linh như thể ánh sáng chiết ra từ mắt mẹ đồng trinh…
    Có một mùa xuân chờ đợi. Gió và nắng cũng biết hẹn hò trên ngàn hoa kịp nở. Môi ai thơm như cánh hồng vùa hé nụ, tóc ai bay như mây lượn bồng bềnh?
    Tôi lặng im để trí mình tưởng tượng, mùi hương thơm dìu dịu tựa quê nhà, quấn quít bên tôi, rồi phả vào lòng mình nỗi nhớ, khuôn mặt yêu, hồn hậu tươi xinh. Một chút ấm áp làm chạnh lòng mình trong trí tưởng, gọi là yêu từ buổi xuân xanh?
    Tôi muốn rắc một ít nắng vàng lên đôi má, mượn hương thơm của ngàn hoa hội tụ, gửi lên tóc nàng dấu hiệu mùa xuân. Tôi muốn hái những cành lộc biếc, bắt chú bướm xuân làm quà tặng riêng nàng; tôi lại muốn má nàng ửng đỏ và môi nàng rưng rức vị bể say…
    Xuân chớm nở trong lòng tôi vậy đó,
    Nàng có hay,
    Khi xuân đến giữa lòng mình?

    Ai cũng bảo cánh buồm mang khát vọng, khi rướn toàn thân để đến đích cuối cùng; không có gió, thi buồm sao căng được; biết về đâu, ngọn gió nhởn nhơ ơi? Ta về phương Nam, gió ngược chiều phương Bắc, buồm xác xơ, cánh thủng tả tơi buồn…
    Em hỏi vì sao ta không làm ngọn gió?
    “Không bỏ thuyền đi, dù có ích chi!”
    Ngày lên quá nửa, mặt trời không còn đứng bóng, mây giăng kín bầu trời, hoàng hôn ập tới, em còn đợi ai, em gái nhỏ?
    Tôi chạnh lòng thả khói thuốc trên môi…

    Ủ lá tươi xanh quanh những quả cây vừa hái, tôi ước rằng quả chín nhanh hơn; ủ những ước mơ trong trí của mình, tôi thầm yêu như thể, lời của tôi bay thoát tự tim mình hòa cùng ngọn gió, đến những phương trời em dệt mộng mơ. Tay em cầm tấm gương soi; tôi gửi hồn mình nơi bóng tối, gắng chùng như chỉ qua kim, để khiến mắt em ngại ngùng e thẹn , bẽn lẽn tìm xem tôi ẩn nơi nào. Có phải hồn tôi vừa tái hiện, và rồi lẩn quất trong tim?

    Em là vị khách cuối cùng ghé đến thăm tôi, và rồi, em cũng ra đi, bỏ lại tôi cõi buồn cô quạnh, bỏ lại tôi sự tĩnh lặng của kẻ cô đơn chịu nỗi khước từ.
    Cầu xin em ân huệ cuối cùng như món quà cứu rỗi mà chúa phán trao tôi. Tôi là kẻ cô đơn, cô đơn nhất trần đời. Xin em nhớ lấy khắc giây hò hẹn, vì đợi chờ, tôi chỉ đợi riêng em!
    Tim tôi tự ái nén đau, lòng tôi không thoát niềm kiêu hãnh, tự biệt giam mình trong ô kín cách ngăn, nên trỏng trơ nếu em chào từ biệt, tôi thải thừa thành tạo vật bỏ rơi.
    Này đây bình rượu vừa hâm, men yêu ủ với say nồng tim tôi, này đây cây trái trong vườn, này đây nắng gió mười phương góp về, em là vị khách cuối cùng tôi chiêu đãi bình rượu ngon cây trái của đời tôi!

    Tôi sợ niềm hạnh phúc của ngày cũ chạm vào chiếc lưng trần của ngày mới đến, vỡ tan tành như chợt có chợt không. Tôi tìm em hư vô của ngày xa xưa cũ, giấu trong lòng sắc sắc, không không.

    Tôi hoài nghi hết thảy, cả tiếng lòng em thốt với riêng tôi; giấu che sự nghi hoặc này trong tim mình vĩnh cửu, tôi nhận ra em trần trụi tươi xinh…

    Tôi mang niềm cảm xúc còn nguyên vẹn của những ngày đợi chờ để trao cho ai nhỉ, khi đôi cánh thiên thần rũ bỏ tháng ngày qua? Tôi ướp mùi hương đắng cay vào thứ quả mà ngườii cùng tôi bịa đặt, coi những tổn thất tinh thần mình như chưa có, rồi vội nhận lấy một ngày vui làm tạo vật chở che? Tôi khướt từ thứ quả đắng cay mà lòng tôi không có để lưu giữ sự đau thương trên chính môi mình. Em còn trách gì ở tôi, em bé nhỏ?

    Chẳng giậu rào, then cài, cửa chốt, chẳng dẫn đường, chỉ lối riêng ai, vườn tôi hoa nở bốn mùa: lẫn xen những tàn hoa úa rửa, là nụ mầm hé mở giữa tinh sương…
    Mộng mơ nào có đâu xa,
    Lá xanh núp dưới đài hoa rỡ ràng.
    Đi tìm cuộc sống trần gian,
    Ta xem lũ kiến nối hàng bên nhau;
    Con đường khiến gót chân đau,
    Nay đời đầy đoạ bền lâu phẩm người…

    Chìa khóa tôi trao, em cầm lấy nhé, này đây cánh cửa linh hồn tôi.. đôi bàn tay khẽ nhẹ, cứ thế em vào, nào sợ chi em!

    Nhật Tường

  2. thinhanquangngai said

    Thân chào bạn Nhật Tường

    Cảm ơn bạn đã ghé thăm TNQN. Cho chúng tôi hỏi, có phải hơn 20 đoạn trên là một bài thơ của bạn không? Nếu phải, bạn làm ơn sắp xếp lại theo như ý của bạn và gởi cho chúng tôi 1 bài nguyên vẹn để chúng tôi đăng lên trang chính. Nếu không gởi được trên web thì bạn gởi đến thinhanquangngai@yahoo.com.

    Chân thành cảm ơn bạn

    BĐH-TNQN

  3. Nhật Tường said

    11.

    Em là vị khách cuối cùng ghé đến thăm tôi, và rồi, em cũng ra đi, bỏ lại tôi cõi buồn cô quạnh, bỏ lại tôi sự tĩnh lặng của kẻ cô đơn chịu nỗi khước từ.
    Cầu xin em ân huệ cuối cùng như món quà cứu rỗi mà chúa phán trao tôi. Tôi là kẻ cô đơn, cô đơn nhất trần đời. Xin em nhớ lấy khắc giây hò hẹn, vì đợi chờ, tôi chỉ đợi riêng em!
    Tim tôi tự ái nén đau, lòng tôi không thoát niềm kiêu hãnh, tự biệt giam mình trong ô kín cách ngăn, nên trỏng trơ nếu em chào từ biệt, tôi thải thừa thành tạo vật bỏ rơi.
    Này đây bình rượu vừa hâm, men yêu ủ với say nồng tim tôi, này đây cây trái trong vườn, này đây nắng gió mười phương góp về, em là vị khách cuối cùng tôi chiêu đãi bình rượu ngon cây trái của đời tôi!

    Nhật Tường

  4. Nhật Tường said

    Mưa

    Mưa như gánh cả bầu trời buồn dại, đổ vào sông thêm những nhớ nhung dài;
    Sấm rền rĩ hằn vết thương tê tái, đánh vào tim quằn quại những lằn sâu…
    Mưa phủ kín cả thung buồn run rẩy, lòng trời đau thầm giấu, lệ trào tuôn.
    Gió quây quắt khóc than thành vệt chảy, hái vô tư đau đớn những linh hồn…
    Còn đá
    Chỉ biết lặng im
    Nhìn
    Mưa
    Lệ nhỏ…

    Nhật Tường

  5. Nhật Tường said

    T
    h
    ă
    m

    Khao khát gặp vì tháng ngày lỗi hẹn, ngọn gió run lên khi đến viếng thăm người.
    Nắng ghé thăm gầy đi một nửa, nên bầu trời như nới rộng thêm ra…Không biết hôm nay, đất có hiền không, mà hoa nở vội, trái trên cành cũng ửng chín nửa phần hơn?
    Gió ngừng thở khi băng qua vùng đất hứa, nghe thầm thì hoa lá dỗi yêu nhau……

    mạch nước chảy đang oằn mình chờ đợi,
    bão trong lòng cũng hồi hộp tháng năm cong…

    Nhật Tường

  6. Nhật Tường said

    33.

    Tôi sợ niềm hạnh phúc của ngày cũ chạm vào chiếc lưng trần của ngày mới đến, vỡ tan tành như chợt có chợt không. Tôi tìm em hư vô của ngày xa xưa cũ, giấu trong lòng sắc sắc, không không.

    Tôi hoài nghi hết thảy, cả tiếng lòng em thốt với riêng tôi; giấu che sự nghi hoặc này trong tim mình vĩnh cửu, tôi nhận ra em trần trụi tươi xinh…

    Tôi mang niềm cảm xúc còn nguyên vẹn của những ngày đợi chờ để trao cho ai nhỉ, khi đôi cánh thiên thần rủ bỏ tháng ngày qua? Tôi ướp mùi hương đắng cay vào thứ quả mà người và tôi cùng bịa đặt, coi những tổn thất tinh thần mình như chưa có, rồi vội nhận lấy một ngày vui làm tạo vật chở che? Tôi khướt từ thứ quả đắng cay mà lòng tôi không có để lưu giữ sự đau thương trên chính môi mình. Em còn trách gì ở tôi, em bé nhỏ?

    Nhật Tường

  7. Nhật Tường said

    17.

    Những ngọn núi xanh như dòng sông mơ ước chảy không cùng về phía biển xa; khi cúi xuống, núi nghiêng mình ôm che thung lũng, ngẩng cao đầu núi chạm ngực phía bão dông; cánh tay khỏe trục trần dài mỏm đá, bám ngầm sâu vào lòng đất đợi trông.
    Núi vẫn trẻ trung dưới bầu trời mộng mị, bờm tóc xanh thầm giấu những quyền uy, ở giữa bờ đêm, trong lòng núi, ủ chín ngàn năm lớp khoáng dậy thì.
    Tháng năm qua dầm mình trong nước dữ, chẳng dịch dời trước những đổi thay, núi đứng chở che cho ngàn thung lũng nhỏ, ghìm chặt chân, nghe biển cả gầm rung.
    Ở một hành tinh xa tít tắp, ta nghe núi nói điều chi?
    Áp tim vào mẹ đất mình, giọng núi thầm thì chân thật: “vì yêu, yêu người rất mực, cho con làm một sơn tinh”!
    Nhật Tường

  8. Nhật Tường said

    Đôi mắt
    Nàng nhìn bóng đêm bằng đôi mắt dậy thì; sau mỗi ánh nhìn, tia mắt bước chân đi, là tạo vật lại bình yên hơn trước…Trong hơi thở của những vì tinh tú, lớp băng dày giá lạnh mùa đi, mắt đã để trái tim mình ở lại, hoá quầng hoa sưởi ấm những linh hồn.
    Mà lạ sao, đôi mắt kia là tù ngục, nơi cầm giam những lữ thứ yêu đương, chân xao xuyến và hồn đà đẫn ngắm, lòng mãi say cánh cửa thiên đường…
    Nàng nhìn trăng, trăng nhả sóng vàng, đường tơ óng ả; những sao khuya mờ ẩn hiện, lại dịu dàng thắp sáng suốt canh thâu! Nàng nhận ra ánh nắng vàng của mùa xuân hay mùa hạ rắc mong manh trên cánh bướm bên thềm;
    Nàng nhận ra gió của ngày đông hay cơn bão rớt, mà không cần nghe tiếng vọng của thanh âm…
    Ánh mắt nàng đậu trên đầu ngọn gió, len trong không gian, viếng những linh hồn, sà vào tim, rồi đà đận thăm từng giấc mơ yêu.
    Ôi, đôi mắt tạo sóng mềm tĩnh lặng, cả một vùng tia mắt đến bình yên!
    Ai đã gom ánh sáng những tinh cầu xa tít, mời gọi nàng trăng về ngủ giữa bình minh, mà mắt nàng có hương đêm và ánh lửa, có cả men yêu mùa hạ lẫn mùa thu, một ít sương sa giấu vào ngọc bích, long lanh như sóng sáng xà cừ?

    Nhật Tường

  9. Nhật Tường said

    16.

    Từ đôi mắt kia, tôi nhận ra nỗi đau thầm kín giấu những lặng buồn ẩn chứa bên sau.
    Có ai cất chưng giọt lệ của nỗi buồn không em nhỉ, và niềm đau nén lại, làm sao ta giấu, nơi nào, trên đôi mắt thân yêu?
    Cho tôi làm lữ khách độc hành điên dại, giữ nỗi buồn em trong chiếc túi của riêng tôi, còn nỗi đau đựng ở nơi này, trái tim nhỏ, tháng ngày mang mũi tên em rớm máu.
    Có hề chi, khi đêm đến nhọc nhằn và thân tôi đói lã, chở che tôi chiếc túi cô đơn thành gối nhỏ, ngã lưng nằm nuôi giấc mộng trong tim!

    Nhật Tường

  10. Nhật Tường said

    14.
    Nắng tung tăng trong vườn như lục lạc, đánh đu quay đùa giỡn chạy đầy sân; nắng ngồi trên lá, nắng nhảy xuống thân cây, rắc vào lưng lũ buớm nhấp nhô bay; nắng đi nghiêng nghiêng như người say loạng choạng, ngẩn ngơ nhìn ô đỏ đóa hồng nhung… Nắng, nắng của mùa hoa phượng lửa, nắng của những chú ve dẫm nát sân trường, nắng của lũ ong hút mật quanh vườn,
    nắng của nỗi nhớ gọi chim về làm tổ;nắng chất chứa trong lòng ta thời niên thiếu, nắng của ngày nay nhớ nắng của ngày xưa!
    Ôi, kỹ niệm, nào dễ tàn phai như người ta tưởng,
    khi gieo vào lòng mình bến đậu, thì tháng năm trôi là thanh đàn kì diệu, dệt nên bài ca nồng đượm, hiến dâng người đến giờ phút rữa tan!
    Ta đứng cuối vườn… ngỡ ngàng trước áng mây treo…
    Nhật Tường

  11. Nhật Tường said

    14.
    Nắng tung tăng trong vườn như lục lạc, đánh đu quay đùa giỡn chạy đầy sân; nắng ngồi trên lá, nắng nhảy xuống thân cây, rắc vào lưng lũ buớm nhấp nhô bay; nắng đi nghiêng nghiêng như người say loạng choạng, ngẩn ngơ nhìn ô đỏ đóa hồng nhung… Nắng, nắng của mùa hoa phượng lửa, nắng của những chú ve dẫm nát sân trường, nắng của lũ ong hút mật quanh vườn,
    nắng của nỗi nhớ gọi chim về làm tổ,nắng chất chứa trong lòng ta thời niên thiếu, nắng của ngày nay nhớ nắng của ngày xưa!
    Ôi, kỹ niệm, nào dễ tàn phai như người ta tưởng,
    khi gieo vào lòng mình bến đậu, thì tháng năm trôi là thanh đàn kì diệu, dệt nên bài ca nồng đượm, hiến dâng người đến giờ phút rữa tan!
    Ta đứng cuối vườn… ngỡ ngàng trước áng mây treo…
    Nhật Tường

  12. Nhật Tường said

    13.
    Chúa tạo ra muôn loài ấy nhỉ,
    Nửa trần gian hoan hỉ, nửa u buồn.
    Chúa tạo ra bầu trời, vũ trụ;
    Lạ lùng sao, bên thiên hà quần tụ,
    Ngôi sao cô đơn nằm loi lẻ,
    Lửng lơ buồn như một dấu chấm than!
    Nhật Tường

  13. Nhật Tường said

    T
    h
    ă
    m

    Khao khát gặp vì tháng ngày lỗi hẹn, ngọn gió run lên khi đến viếng thăm người.
    Nắng ghé thăm gầy đi một nửa, nên bầu trời như nới rộng thêm ra…
    Gió ngừng thở khi băng qua vùng đất hứa, nghe thầm thì hoa lá dỗi yêu nhau……

    mạch nước chảy đang oằn mình chờ đợi,
    bão trong lòng cũng hồi hộp tháng năm cong…

    Nhật Tường

  14. Nhật Tường said

    11.
    Cầu xin em ân huệ cuối cùng như món quà cứu rỗi mà chúa phán trao tôi. Tôi là kẻ cô đơn, cô đơn nhất trần đời. Xin em nhớ lấy khắc giây hò hẹn, vì đợi chờ, tôi chỉ đợi riêng em!
    Tim tôi tự ái nén đau, lòng tôi không thoát niềm kiêu hãnh, tự biệt giam mình trong ô kín cách ngăn, nên trỏng trơ nếu em chào từ biệt, tôi thải thừa thành tạo vật bỏ rơi.
    Này đây bình rượu vừa hâm, men yêu ủ với say nồng tim tôi, này đây cây trái trong vườn, này đây nắng gió mười phương góp về, em là vị khách cuối cùng tôi chiêu đãi bình rượu ngon cây trái của đời tôi!
    Nhật Tường

  15. Nhật Tường said

    Mưa.!!
    Khắp các đại lục, người ta từng đón những cơn mưa, đôi khi, người ta từng xua đuổi nó, dù đấy là cơn mưa định kỳ, hay cơn mưa bất chợt. Mưa vẫn cứ đến, và nhờ nó, lòng đại lục xanh hơn
    . Có những cơn mưa giăng kín đôi bờ, chúng xoá nhoà những biên giới mà loài người muốn phân cách, rẽ chia. Có những cơn mưa như bất tận, lăn qua đỉnh thời gian, xoá đi bao dấu tích thăng trầm mà tạo hoá đã dày công chế tác.
    Có những cơn mưa chỉ ướt một người mà nhân gian lạnh lùng bỏ mặc.
    Có những cơn mưa như bóng lá qua đầu, chỉ đủ chở che một linh hồn nhỏ.
    Có những cơn mưa đã hoá thành nỗi nhớ, ướt cả thời gian, ướt cả lối về.
    Có những cơn mưa mà lòng ta thao thức, cơn mưa bay trong mộng cũng chập chùng như cơn mưa trong chuyện tình cổ tích.
    Có những cơn mưa như những hoà âm làm suối ngàn bừng tỉnh, đánh thức những linh hồn héo hắt ngày qua.
    Mưa trong anh, cơn mưa đi tìm nỗi nhớ, cơn mưa ngâu trong truyền thuyết dân gian, mưa giấu mặt của đôi bờ xa cách…
    Nhật Tường

  16. Nhật Tường said

    Ngôi sao tình tự
    Những lời em nói cùng anh
    Có ánh sao xanh,
    Có bông hoa buổi sớm…
    Anh nghe, lòng thấy yên lành.
    Nhưng em ơi, anh muốn nghe tự trái tim em,
    Những lời của xót xa buồn tủi,
    Của những ngày lệ chớm trên môi,
    Của gió bấc mùa đông se lạnh,
    Của căn phòng trống vắng một mình em,
    Và nỗi buồn ập đến tự xa xăm…
    Anh muốn nghe những nhọc nhằn ẩn giấu và nỗi đau thầm lặng, như ánh xanh mờ trên đôi cánh sao kia.
    Anh muốn nghe tiếng xạc xào của những vì tinh tú trằn trọc trong đêm, nhìn bóng thời gian mà lòng gầy hao, tiếc nuối.

    Rồi, những đêm buồn xa em,
    Anh chỉ thích vì sao, nằm giữa riêng ta và thao thức giữa lòng mình,
    Mang cung bậc và nỗi nhớ mong của đôi bờ xa cách,
    Anh gọi ngôi sao ấy, sao của chúng mình tình tự.
    “ Sao, đâu chỉ là sao của một người anh nhỉ, vậy mà đêm về, sao chỉ sáng riêng em? ”
    Anh muốn nghe tiếng thầm thì cô quạnh, tiếng của nỗi buồn nén, dậy vây quanh. Anh muốn gởi lòng mình vào đêm mắt sáng, ánh sao trời chia sẻ những buồn vui…
    Ôi, con mắt của đôi người viễn xứ!
    Giữa không gian bâng khuâng, rất đỗi lạ lùng;
    Đêm mắt sáng, đôi người, một nỗi vui chung,
    Nghe vũ trụ lưng chừng trong giấc ngủ…
    “ Hái những vầng sao, kết vầng sao; nhẹ tay hơn, đừng vang động chứ; khi đông về làm sao canh giữ, một vì sao chỉ một vì sao? ”
    Anh muốn nghe tiếng của mùa thay trên sắc lá, lòng thời gian chạm trán đẩy năm trôi. Anh muốn nghe tiếng của hoàng hôn lê chân bước, trong ánh vàng le lói chuyển ngày đi, tiếng của sao đêm mộng gối thầm thì…
    Đêm không một vì sao,
    Không gian nhoà tóc rũ,
    Hàng cây buồn không ngủ,
    Vũ trụ gầy hư hao…
    “Ôi,đêm ngủ, nào em có ngủ! Lòng lắng nghe tiếng gió rì rào, hôn khẽ lá và gào thét hỏi: Đêm vì sao không một vì sao? ”Anh muốn nghe tiếng của lệ buồn quanh mộng ước, ngọn nến phập phồng khi sắp tắt trong đêm. Anh muốn nghe tiếng tự tim em với tháng ngày tan giọt chảy…
    Nhật Tường

  17. Nhật Tường said

    Nhớ
    Ôi, nếu người ta đóng thùng
    Gởi đi nỗi nhớ…
    Cả chuyến tàu dài,
    Chẳng đủ chở
    Nỗi nhớ của riêng em!
    Nỗi nhớ chất chồng,
    Xen kẻ,
    Biết để đâu?
    Khi nỗi nhớ
    Lâu ngày
    Không gởi được,
    Em giấu lặng thầm
    Ngang mi mắt…
    Nỗi nhớ ốm gầy
    Chảy trên khuôn mặt,
    Rồi chạnh buồn,
    Tuôn rớt xuống môi em…
    Nhật Tường

  18. Nhật Tường said

    Em là người của tôi mong
    Đẹp như ngọc nữ ngày xưa?
    Không!
    Đẹp như hoa hậu, Nàng vừa đăng quang?
    Không!
    Em là người của tôi mong,
    Cho nên đẹp cả từ trong lẫn ngoài!
    Nhật Tường

  19. Nhật Tường said

    Trái tim yêu
    Dẫu sông hồ biển cạn, trái tim ơi,
    Và đá kia nung đỏ ánh mặt trời,
    Ta vẫn yêu, trái tim ơi, mãi mãi
    Lúc chia tay, ngày tận thế cuộc đời!

    Nhật Tường

  20. Nhật Tường said

    Trăng
    Trăng sống sượng, trần truồng trên biển cả, ngủ vô tư như cô gái tuổi mười lăm…
    Trăng gởi trao ta bao niềm yêu mến, bàng bạc lòng ta không hạn bến bờ…
    Trăng đánh thức những dư âm mà cung đàn yêu cất giữ, mộng đẹp chưa thành và khát vọng mà người đời đánh rớt giữa chừng xuân
    Trăng tuôn chảy giữa lòng ta như suối ngàn hoà điệu, ngọn gió thu lành lạnh, thấm da người…

    Trăng đánh cắp ánh mặt trời bỏng lửa, để đêm đêm soi sáng kiếm tìm em, để lặng lẽ trườn mình trong u tôí, lặng lẽ buồn, lặng lẽ nhớ em xa…

    Trăng đã khóc mà nào ai hay biết, nước mắt trăng mờ lạnh phủ trần gian, nỗi buồn xa chớm lệ những sao ngàn…

    Có một vầng trăng cháy mãi không thôi. Yêu, trăng đã đốt mình thành lệ chảy, nằm đớn đau tuyệt vọng giữa lưng trời, ngậm nỗi buồn chết lịm giữa vành môi…

    “Trăng đã khóc ư? Không…lệ đắng tự tràn thôi!”
    Nhật Tường

  21. Nhật Tường said

    Nơi ta gặp nhau

    Em chọn nơi nào để gặp ta: Thác ghềnh, biển cả, hồ, sông? Bình nguyên, núi biếc hay đồng nội? Em chọn nơi nào, em nói đi!
    Ta đi trong mộng, về trong thực, hồn rắc trên đường, chốn nhân gian.
    Em chọn nơi nào để gặp ta: Vũ trường, nhà hát, chốn sân ga? Nơi nào đã có trong trời đất, chọn để cùng ta đến hẹn hò!
    Em chọn nơi nào, em nói đi! Hay em chọn chốn về trong mộng, xa lánh nhân gian, sạch bụi trần?
    Ừ thế, làm sao ta gặp nhỉ, hồn bướm là em, lúc trở về!
    Em chọn nơi nào, em nói đi!
    Nhật Tường

  22. Nhật Tường said

    Ta đi theo em
    Ta sẽ chọn bông hoa nào để cắm vào chiếc bình mà chàng hoạ sĩ đã dày công vẽ tạc? Màu sắc ư, cả thân cành, dáng hoa và lá nữa?
    Ta đi tìm bông hoa hoà hợp, hay chiếc bình, cho những cành hoa sẵn có?
    Nếu lòng ta cất giữ những bông hoa trong ngăn kín đời mình, thì hoạ sĩ ơi, chàng có mất đi cảm hứng của niềm đam mê tác hợp?

    Tạo hoá đã cho ta một nửa, còn nửa kia, ta lại phải kiếm tìm và dày công chế tác; thì tại sao ta không cất giữ những báu vật tự thiên nhiên chuyển nhường, gửi gắm?
    Sự sáng tạo là vô biên và quà tặng của đất trời là hạn hữu. Ta dành cho ta hay ta trao gửi cho người món quà quí thiêng liêng?
    Ta đi theo em nơi đất trời hội ngộ muôn hồng nghìn tía nắng điểm trang; tặng ta hoa giữa bình minh rỡ ràng tươi đẹp, tinh tuý kết giao trên từng sắc thắm, lá xanh!
    Ta đi theo em đến cùng non cuối biển, giữa lòng bao la vũ trụ, nhặt cánh hoa đời của đất trời trao tặng, hứng giọt sương đêm còn lưu giữ trên trần trụi thân hoa…
    Ta đi theo em, dù biết sẽ vượt qua chập chùng sóng gió, môi chát mềm giông tố đắng cay, đưa tay ta đón lấy mặt trời, nốt nhạc nền cho lòng hoa bừng nở.
    Ta đi theo em, cả vũ trụ dàn xếp trao duyên, vạn vật chuyển mình, ứng mùa tiếp sức; ta trao em chiếc nhẫn vòng nguyệt quế, gia tài đất trời ước tặng; ta trao em bình hoa của sự sáng tạo không ngừng…
    Nhật Tường

  23. Nhật Tường said

    Trăng

    Áo trăng cởi bỏ bên thềm,
    Mơ màng thiếu nữ vén rèm nhìn ra;
    Giật mình, rơi một bông hoa,
    Cành rèm khẽ chạm, nõn nà ánh trăng!

    Nhật Tường

  24. Nhật Tường said

    Bông hoa úa tàn

    Em là thiên sứ lòng ta,
    Em là hoa của ngàn hoa trên đời;
    Dù em nói rất ít lời,
    Ta nghe như thể ru hời tháng năm.
    Em là trăng của đêm rằm
    Gieo bao mộng tưởng xuống trần gian xa…
    Em là em của người ta
    Nên lòng ta nở bông hoa úa tàn!

    Nhật Tường

  25. Nhật Tường said

    Lệ
    Ai say mộng mới không về
    Để cho gió kéo lê thê nỗi buồn,
    Nỗi buồn chạm hạt mưa tuôn
    Vỡ oà tức tưởi thành dòng lệ rơi…
    Nhật Tường

  26. Nhật Tường said

    Thời tuổi trẻ

    Lại nhớ về em, tuổi thanh xuân, thời dĩ vãng; anh theo em trong từng giấc ngủ, cả đến giáo đường, (anh chẳng biết cầu kinh!)

    Em vô tư như chú cừu quyến rũ, anh làm thợ săn, mà lòng sợ giương cung!

    Rồi mộng tràn lên, tiếng gió thầm thì: Can đảm nhé, chàng trai yêu dấu hỡi, cung trên tay và đích ngắm cận kề!

    Không phút đắn đo, với đầy dũng khí, tim phập phồng theo tiếng hót hoạ mi; ngày bỗng sáng thêm, mây thành ngũ sắc: Lòng rộn ràng như hối hả điều chi!

    Anh như tể tướng dắt đoàn binh mã, thừa thắng xông lên, vây hãm thành trì! Giờ chiến thắng cận kề giây phút: Ngựa lồng lên theo tiếng giục tù và, cả đoàn quân say khúc khải hoàn ca…

    Rồi, cấm thành, quân ồ ạt bao vây. Ngựa thối lui không tiếng tù và. Bỗng chốc, dưới chân mình lún sụt, tể tướng nhìn trời hoá chiếc đu quay!

    Nhật Tường

  27. Nhật Tường said

    Bão

    Anh đi tìm em về phía mặt trời. Trên bãi biển, không một bóng người trở lại. Những ngọn sóng chạm vào mặt gió, réo gọi em trở về với biển.
    Băng qua đại lục, gió hú vang trên đường tìm kiếm, mang theo những trận bão cát, lấp kín những đồng cỏ xanh tươi.
    Gió hung hãn, điên cuồng như con mãnh thú gầm thét sau phát súng sát thương của người thợ săn.
    Cánh tay của gió chồm lên, tung vãi cát vàng về tận phương xa, nơi mà trái tim anh trú ngụ, linh hồn anh ẩn náu
    Gió chạy rông trên mặt đất, tràn vào làng mạc, băng qua những bình nguyên.
    Không tìm thấy em, gió trở nên giận dữ, xua cả đất trời cuồng nộ, phá tan nát những xóm làng, đánh sập những đền đài lăng tẩm.
    Khi anh ngồi mơ bóng em xa…là lúc bình nguyên đã xơ xác dưới đôi chân trần của những trận cuồng phong.
    Khi anh buồn héo hắt vì tháng ngày không gặp em…là lúc làng mạc đã tiêu điều dưới cánh tay dài của những cơn áp thấp.
    Khi lòng anh mang mang nhớ và bóng em chập chờn ẩn hiện…là lúc những đền đài lăng tẩm đã đổ nát sau cuộc đua của những cơn lốc xoáy.
    Khi anh chìm trong mộng tưởng và thiên đường khát vọng chỉ còn trong ký ức…là lúc chiếc lưỡi của những trận cuồng phong đã liếm sạch những gì còn sót lại của đại lục hoang vu.
    Cơn bão của lòng anh đi qua tháng năm kiếm tìm và chờ đợi…
    Nhật Tường

  28. Nhật Tường said

    Thay lời tựa
    Báu vật ư? Cũng tuỳ từng nơi chốn, cả thời gian và giao hưởng kiếm tìm. Một ngàn năm trước, món đồ dùng trong xó bếp nhà nầy, là món quà quí đức vua trao; một trăm năm sau, chiếc vòng trên cổ mỹ nhân trong đêm kiếm tìm hoa hậu, là đồ chơi con trẻ mọi miền!

    Tôi quẳmg gánh để tìm mùi hương thuở trước, ký ức bay về những sinh khí xa xưa. Ôi! cái buổi đầu xuân, đêm thì trăng non, ngày, hoa hé nở, mây lượn bồng bềnh trên khoảng trời cao, tôi mặc sức chiêm nghiệm những gì trong trí tưởng, vẽ yêu kiều những nàng đẹp măng xuân

    Thở bằng ánh sáng trái tim yêu khao khát, ôm cả không gian, đánh nhịp tặng lời dâng, hái trong tay những hoa ngậm hương đồng cỏ nội, tôi bắt cầu vồng bảy sắc đến cung vua. Nhìn mặt nước sông xanh, thấy hồn biển cả; bông cúc trên tay, tôi tưởng có ngàn hoa.

    Ôi, những giấc mơ sao kỳ thú quá, ngày chẳng thời gian, đêm chẳng múi giờ, tôi nhặt, rồi trao những gì có được, gửi ngàn sau món quà ước trong mơ…
    Nhật Tường

  29. […] Hữu vừa gởi tặng TNQN tập thơ Dòng Sông Thao Thức. Được biết, sau tập thơ Bài thơ tình thứ nhất thì đây là tập thơ thứ 2 của nhóm. TNQN chúng tôi xin chân thành cảm ơn và gởi […]

  30. Honey-Bee said

    Nói chung các bài thơ trên đều được, bài của HVH hơi yếu hơn, nhưng các tác giả đã viết rất thật rất hồn. Tôi thích bài thơ của NQT nhất. Xin cảm ơn và chúc nhóm thơ phát triển.

    “Sống bên nhau đã nửa cuộc đời
    Anh mới viết nổi cho em bài thơ tình thứ nhất”

Bình luận về bài viết này